Hắn vừa mới ra ngục, người không có đồng nào, còn bị trước đó kẻ thù nhằm vào. Hai người trong bóng đêm nâng đỡ lẫn nhau, vượt qua nhân sinh bên trong gian nan nhất nhưng vui vẻ bảy năm. Về sau Ôn Khả An sinh bệnh qua đời, lại không nghĩ tới lại một lần nữa mở Tiểu tiên nữ trong lòng đại ca. Kiếp trước Ánh được tướng quân cứu ra từ trong ổ của thổ phỉ, thành tiểu thiếp của tướng quân. Tướng quân bách chiến bách thắng nổi danh thiên hạ, cuối cùng chiến tử sa trường, tiểu thiếp thắt cổ tự vẫn, đi theo tướng quân Là tiểu tiên nữ của hắn . visibility 1844 star 2 3. Hán Việt: Thị tha đích tiểu tiên nữ. Tác giả: Lộ Nhan Ca. Tình trạng: Hoàn thành. Mới nhất: Phần 44. Thời gian đổi mới: 09-07-2019. Cảm ơn: 0 lần Ma Thiên hộ khẩn nữ nhi mình, này vừa mới hồi Lâm gia thôn, nữ nhi mình liền bị này gọi Lâm Niệm Thủy tiểu tử thối theo dõi, nếu như sẽ cùng hắn tiếp tục ngốc cùng nhau, nói không chừng bảo bối của hắn nữ nhi thật được cũng bị bắt cóc . Truyện Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá - Chương 86 với tiêu đề 'Là người giống ba' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; Lúc đi đến cửa, hắn lướt qua vai của một cô gái nhỏ đang dùng giấy lau tay. Phùng Tiêu ngửi được hương ngọt đặc biệt kkFP47x. "Thiện nữ tiên duyên 2" nhận đánh giá tiêu cực khi ra mắt. Tác phẩm là bản phim mới nhất về Nhiếp Tiểu Thiến và Ninh Thái Thần. Ngày 26/6, trang Sina đưa tin bộ phim điện ảnh Thiện nữ tiên duyên 2 ra mắt nhận được sự chú ý của khán giả. Đây là phiên bản mới nhất về cuộc tình giữa hồn ma Nhiếp Tiểu Thiến và chàng thư sinh Ninh Thái nhiên, sau khi xem, nhiều người yêu thích tác phẩm gốc Thiến nữ u hồn đều chỉ trích sự thảm họa của bản mới. "Thiện nữ tiên duyên 2 là tác phẩm điện ảnh được quay để trình chiếu trên mạng Internet, vì vậy, chất lượng cũng tương xứng", Sina mỉa biên thành phim xuyên không Theo nội dung, Thiện nữ tiên duyên 2 là câu chuyện tiếp nối của phần 1. Ở tập cuối của Thiện nữ tiên duyên, Ninh Thái Thần đã bị dạ quỷ giết chết. Bước sang phần 2, Nhiếp Tiểu Thiến Nam Sênh đóng vì thương nhớ Ninh Thái Thần quyết định xoay chuyển càn khôn, quay lại 800 năm trước để viết lại số phận cho cả nữ tiên duyên 2 là câu chuyện bên lề, kịch bản được phát triển từ Thiến nữ u hồn. Ảnh này, Ninh Thái Thần không còn dáng vẻ thư sinh nho nhã năm xưa, anh trở thành chưởng môn phái Tử Tiêu - Tần Dương Minh Bành Ngu Khư đóng. Sau khi hội ngộ, Nhiếp Tiểu Thiến quyết định ở lại cõi giao tranh cùng Tần Dương Minh trừ ma diệt quỷ, bảo vệ bình an cho bá còn mang màu sắc thần thoại ma mị như nguyên tác, Thiện nữ tiên duyên 2 khai thác câu chuyện xuyên không, du hành thời gian - đề tài phổ biến ở thị trường phim Hoa Sina, Thiện nữ tiên duyên 2 có nội dung kịch bản cải biên hoàn toàn vì là phần phát triển hậu Thiến nữ u hồn. Do không bị vướng bận kịch bản gốc như phần 1, nhà sản xuất cũng không đặt nặng yếu tố thần thoại - kinh dị, "vung tay" sáng tạo sao cho hợp xu cử pháp sư lạnh lùng Yến Xích Hà trong nguyên tác là người diệt yêu trừ ma không nương tay, thường xuyên truy đuổi để tiêu diệt Nhiếp Tiểu Thiến. Nhưng ở Thiện nữ tiên duyên 2, Yến Xích Hà là đệ tử thân cận của Tần Dương Minh. Nhân vật Lão Lão cùng Yến Xích Hà đảm nhận vai trò tạo tiếng cười cho phim với nhiều câu thoại và hành động lệch nhiên, nội dung chuyển thể mới mẻ này không được khán giả đánh giá cao vì nhồi nhét khiên cưỡng nhiều tình tiết, không ít câu thoại gây cười bị chê phản cảm và rẻ cạnh vấn đề về nội dung, Thiện nữ tiên duyên 2 còn bị đánh giá thấp do kỹ xảo phim kém cỏi, cách dàn dựng cảnh hành động không đẹp viên thiếu dấu ấn, kém sắcSohu nhận xét điểm chưa đạt nhất của phim nằm ở phần thể hiện của hai diễn viên chính. Trong vai ma nữ nổi tiếng màn ảnh, người đẹp Nam Sênh bị đánh giá kém sắc, không đủ sức quyến rũ. Gương mặt có phần sưng húp, đường nét kém thanh thoát của cô bị chê phá nát hình tượng ma nữ kinh điển màn ảnh rộng, từng được Vương Tổ Hiền hay Lưu Diệc Phi thể hiện thành diễn viên chính Nam Sênh và Bành Ngu Khư không đáp ứng được kỳ vọng của khán giả. Ảnh năng diễn xuất của Nam Sênh cũng không được đánh giá cao. Cô bị chê biểu cảm gượng gạo, phân đoạn nội tâm kém thu hút, thường xuyên cau mày và mấp máy môi khó Sina, Nam Sênh sinh năm 1991, vốn là một hot girl mạng. Năm 2014, cô đá chéo sân sang lĩnh vực diễn xuất. Gần 7 năm theo đuổi nghiệp diễn, tài năng của Nam Sênh không được đánh giá cao, tên tuổi gắn với các bộ phim chiếu mạng tầm trung. Chưa kể, nhan sắc thực trên màn ảnh của nữ diễn viên cũng bị chê khác xa ảnh đăng tải lên trang cá chính Ninh Thái Thần hay Tần Dương Minh do Bành Ngu Khư thể hiện. Giống như Nam Sênh, Bành Ngu Khư cũng là tay ngang đóng phim. Anh vốn là sinh viên ngành thiết kế đồ họa, sau đó có cơ may bén duyên với nghề diễn từ năm 2014. Nam diễn viên tham gia khá nhiều dự án phim, nhưng chỉ được giao vai phụ mờ Sina, Bành Ngu Khư là thất vọng lớn nhất của Thiện nữ tiên duyên 2. Vốn không có ngoại hình anh tú, gương mặt già hơn tuổi thật 33, nam diễn viên khiến hình ảnh Ninh Thái Thần bị hủy hoại. Trong vai chiến thần phái Tử Tiêu, Bành Ngu Khư với thân hình ốm yếu, thiếu cơ bắp và ánh mắt mơ màng, bị nhận xét không toát lên chất anh hùng dũng mạnh, kiên nghị. Sina còn đánh giá cách diễn của Bành Ngu Khư lạm dụng biểu cảm lạnh lùng, cực đoan để thể hiện nét cương 163 bình luận "Nam Sênh và Bành Ngu Khư là nguyên nhân đầu tiên khiến khán giả bỏ phim".Thiện nữ tiên duyên 2 ra mắt từ ngày 19/6, nhưng đến nay chỉ có vài nghìn lượt xem. Theo 163, chất lượng của tác phẩm chỉ ở mức trung bình, là bộ phim xuyên không đi vào lối mòn, thiếu yếu tố thần thoại - võ hiệp và có dàn diễn viên vô danh, diễn xuất non nớt. Tấn Giang VIP2018-04-16 kết thúc 77 chương Tổng bình luận sách số 12515 Trước mặt bị cất chứa số 36304 Dinh dưỡng dịch số 11020 Văn chương tích phân 652,453,824 - Văn án 1 Trần Thuật Nàng là ta cả đời tiểu tiên nữ. Trường học đồn đãi Bất thường kiêu ngạo học bá Trần Thuật, cư nhiên ở lớp ngoan ngoãn giúp chính mình bạn gái làm bài tập. Ăn dưa quần chúng hâm mộ Hắn bạn gái hẳn là hoa hậu giảng đường an nguyệt đi. Có người ra tới bác bỏ tin đồn "Không phải hoa hậu giảng đường! Là hoa hậu giảng đường nàng muội muội! Ngày hôm qua thể dục khóa, ta hồi giáo thất lấy đồ vật, vừa lúc tận mắt nhìn thấy Trần Thuật đem hoa hậu giảng đường muội muội ấn ở trên tường thân, tấm tắc, thật kịch liệt a!" Văn án 2 Trần Thuật nắm thật chặt mũ lưỡi trai, thanh âm khàn khàn An Tĩnh, đối ta cười một cái An Tĩnh sợ hãi nói Ta còn muốn đi làm bài tập Trần Thuật đốn một cái chớp mắt, bất đắc dĩ sủng nịch Ta giúp ngươi viết, mệnh đều cho ngươi. Đọc nhắc nhở chủ cao trung vườn trường Nhu nhược đạm nhiên nữ sinh x vườn trường lệ khí học bá Chớ khảo cứu Liêu vô tâm không phổi Tag Mùa hoa mùa mưa yêu sâu sắc hoan hỉ oan gia Từ khóa tìm kiếm Vai chính An Tĩnh ┃ vai phụ Trần Thuật ┃ cái khác - cường đẩy huy hiệu / nhận xét tác phẩm An Tĩnh cùng song bào thai tỷ tỷ cao nhị tuổi bị phân phối tới rồi nhất ban, ở cái này cao nhị thành tích tốt nhất lớp, học bá đại lão Trần Thuật lơ đãng chi gian bị An Tĩnh tính cách hấp dẫn, dần dần thượng tâm, hắn phát hiện nàng không giống người thường kia một mặt, chính mình ôn nhu kiên nhẫn chỉ đối nàng nở rộ. Mà An Tĩnh ở mẫu thân đem quá nhiều quan ái đều cho tỷ tỷ dưới, khó tránh khỏi cô đơn cô đơn, lại có một người bá đạo cẩn thận xông vào nàng sinh hoạt, nàng dần dần cảm nhận được Trần Thuật đối nàng trừ đồng học ở ngoài không giống nhau cảm tình, một ngày một ngày, rốt cuộc vẫn là ngăn cản không được hắn thế công, An Tĩnh cũng chậm rãi thoát khỏi gia đình trói buộc, dũng cảm theo đuổi mộng tưởng, cùng hắn cùng nhau nỗ lực thi đậu cùng sở đại học. Văn chương nhạc dạo nhẹ nhàng đơn thuần, triển lãm một hồi vườn trường ngây ngô ngây thơ luyến ái, nam nữ vai chính từ quen biết hiểu nhau yêu nhau ngọt ngào chuyện xưa, bổn văn sinh động hình tượng khôi phục thiếu niên thiếu nữ thanh xuân tùy ý sinh hoạt, hai cái vai chính cũng đều ở chậm rãi trưởng thành, nỗ lực biến thành càng tốt người, mối tình đầu là thuần khiết mà tốt đẹp, quá trình lại khó tránh khỏi có chút va va đập đập, bất quá cũng tựa như sau cơn mưa một đạo cầu vồng, chỉ có trải qua quá trắc trở, mới có thể gặp được đẹp nhất phong cảnh. Trong những tháng năm thanh xuân đẹp đẽ ấy, hẳn đã từng có người như An Tĩnh, e dè nhút nhát, ngập ngừng theo đuổi sở thích của bản thân; hẳn đã từng có người như Trần Thuật, cá biệt bất cần, lại cũng có lúc trộm ngắm cô bạn bàn trên, từng chút từng chút Thể loại Hiện đại, thanh xuân vườn trường, nhẹ nhàng, ngọt ngào, sủng, ấm áp, nam học bá x nữ cùng lớp nhút nhát, HE. Độ dài 77 chương Tình trạng Hoàn - đã xuất bản. Văn án 1 Trần Thuật Cô ấy là Tiểu Tiên Nữ suốt đời của tôi. Lời đồn trong trường Hotboy học giỏi Trần Thuật vốn ngông nghênh ương bướng trong trường mà lại ngoan ngoãn làm bài tập giúp bạn gái. Đám buôn dưa lê ngưỡng mộ Bạn gái của cậu ta chắc là hoa khôi An Nguyệt. Có người xuất hiện đính chính tin đồn “Không phải hoa khôi! Là em gái của hoa khôi! Giờ thể dục hôm qua, mình quay về lớp lấy đồ, đúng lúc tận mắt nhìn thấy Trần Thuật đang hôn em gái của hoa khôi, hí hí, thật là nồng nhiệt say đắm!” Văn án 2 Trần Thuật ấn chiếc mũ lưỡi trai xuống, giọng nói khàn khàn An Tĩnh, cười một cái nào. An Tĩnh rụt rè nói Em còn phải đi làm bài tập. Trần Thuật ngừng một lát, chiều chuộng nói Anh làm giúp em, mạng sống cũng giao cho em. An Tĩnh với An Nguyệt là hai chị em sinh đôi. Ai cũng nói lần đầu gặp họ, cảm giác hai người rất là giống nhau. Nhưng Trần Thuật vào năm lớp mười một ấy, nhìn thấy An Tĩnh, lại có suy nghĩ rằng, “Chẳng hề giống nhau chút nào”. Bởi vì An Nguyệt, đâu có khiến ánh mắt Trần Thuật phải lưu luyến lâu như khi nhìn An Tĩnh. Trần Thuật và An Tĩnh gặp nhau vào khoảng thời gian đẹp nhất của đời người. Khi ấy, họ đều là những cô cậu học trò nhiệt huyết bừng bừng, cuộc sống trải qua rất phong phú vui vẻ. An Tĩnh tính tình dịu ngoan, lại có chút nhút nhát; Trần Thuật lạnh lùng ngỗ nghịch, là nam thần trong mắt các bạn nữ. Thoạt nhìn bọn họ, giống như một bông hoa mảnh mai và một khối băng dày vậy. Ấy thế mà khi ở bên nhau, họ lại hòa hợp lạ kì. Trần Thuật ngồi vị trí sau bàn của An Tĩnh. Trong giờ học, có thể nhìn thấy bóng lưng nhỏ gầy của cô. Cậu từng ngắm nhìn cô từ đằng sau rất lâu như thế, còn trước cả khi biết rằng mình sẽ vô cùng thích người này. Thậm chí, người cao ngạo như Trần Thuật, chỉ bởi vì ngắm đường nét phía sau của An Tĩnh mà cũng có thể đỏ mặt. Trần Thuật đối với cái gì cũng thờ ơ, kể cả các bạn nữ kiếm cớ nói chuyện, cậu cũng có thể không vui mà bỏ qua, chẳng thèm cho ai một chút mặt mũi. Nhiều người hay lấy cớ bài khó để được Trần Thuật giảng bài, nhưng Trần Thuật lại nói, hỏi cái gì chứ, “Tôi có phải là giáo viên đâu.” Ấy thế mà cậu con trai “khó ở” này lại tự nhiên giúp đỡ An Tĩnnh khi cô gặp rắc rối trên bảng, lưu loát đọc lời giải cho cô chép vào. Cũng chính cậu con trai này đã làm một việc mà trước nay, ngay cả người nhà An Tĩnh cũng chưa từng làm với cô. Trần Thuật nói, An Tĩnh, cậu vẽ đẹp lắm. An Tĩnh khi sinh ra đã luôn bị so sánh với người chị sinh đôi An Nguyệt của mình. Nếu như nói An Nguyệt là mặt trời rực rỡ, năng động, bản lĩnh; thì An Tĩnh lại là mặt trăng dịu dàng, thậm chí có phần nhút nhát. An Tĩnh học không giỏi như An Nguyệt, nên cô luôn bị áp lực rất lớn. Cả nhà đều cho rằng mấy bức vẽ của An Tĩnh là vô bổ, sẽ làm cô xao nhãng học hành; lại không biết đó chính là điều cô rất thích làm. Suy cho cùng, An Tĩnh cũng chỉ muốn cố gắng của mình được công nhận. Và rồi Trần Thuật, cậu con trai cao gầy đó đã đứng ngắm nhìn tấm bảng cô vẽ, nói với cô rằng “Cậu vẽ đẹp lắm.” Chắc hẳn trong thời học sinh, ai cũng đã từng có những ngày như thế. Gặp một người bạn, sau đó chú ý tới người ta. Cảm giác này ươm mầm một cách rất âm thầm, rồi lặng lẽ lớn lên và nở rộ những đóa hoa ngọt ngào. Trong những tháng năm thanh xuân đẹp đẽ ấy, hẳn đã từng có người như An Tĩnh, e dè nhút nhát, ngập ngừng theo đuổi sở thích của bản thân; hẳn đã từng có người như Trần Thuật, cá biệt bất cần, lại cũng có lúc trộm ngắm cô bạn bàn trên, từng chút từng chút cố gắng kéo gần khoảng cách giữa mình và người ấy. Trần Thuật tuy bề ngoài khó gần, dễ nổi nóng, lại kiêu ngạo, nhưng thực ra lại là một người rất tinh tế. Cứ nhìn cách cậu từng chút, từng chút tiến nhập vào thế giới của An Tĩnh thì biết. Thời cấp ba, hẳn rất nhiều người từng thầm thích một người nào đó, nhưng phần lớn đều không có cơ hội nói ra; hoặc không dám nói ra. Trần Thuật lại khác. Cậu can đảm quan tâm An Tĩnh, can đảm chấp nhận tình cảm đẹp đẽ đầu đời đó. “Đôi lông mày của Trần Thuật khẽ nhíu lại, sao cô ấy không về nhà? Một mình ở đây làm gì. Đồng phục cũng chưa thay, vẫn còn đeo ba lô. Cậu nhìn đồng hồ, cau mày, đã bảy giờ rồi, vẫn chưa ăn gì sao? Trong lòng Trần Thuật có chút bực bội, lại có chút lo lắng, không biết từ khi nào, cô gái trước mắt đã khiến trái tim cậu rung động.” Trần Thuật luôn để ý từng chi tiết nho nhỏ có liên quan đến An Tĩnh. Ví dụ như chuyện cô rất ngại tiếp xúc với người khác, khi hoảng hốt sẽ rụt vai lại, thậm chí còn có thể ngồi ngủ ở sân thể dục, cả người co lại thành một khối nho nhỏ đáng yêu… Thậm chí khi đứng giữa thành phố đông người như thế, giữa biển người hối hả qua lại, Trần Thuật cũng có thể bắt được chính xác hình bóng An Tĩnh. Khi ấy cô bị rớt hạng trên lớp, trong khi An Nguyệt giỏi giang lại đứng hạng thứ hai, vì thế An Tĩnh vừa buồn vừa sợ, không dám về nhà. Trần Thuật đi qua rất nhiều người, cuối cùng dừng ở chỗ cô. Cậu không hỏi gì cả, chỉ đưa cho cô trà sữa, mì Oden, bánh ngọt… từng cái từng cái một, cho đến khi lấp đầy cái bụng rỗng của An Tĩnh mới thôi. Rồi cậu dẫn cô đi chơi game, hướng dẫn cô những thứ mà trước nay cô chưa từng biết. Buổi tối hôm đó của An Tĩnh tưởng sẽ buồn thảm lắm, nhưng nhờ có Trần Thuật, mà trở nên ngập tràn niềm vui. Trần Thuật nói, “Mình không cần lời cảm ơn của cậu đâu.” “Cho mình số điện thoại của cậu.” Sau đó, Trần Thuật ghi chú số của An Tĩnh ba chữ này Tiểu Tiên Nữ. Tình yêu của Trần Thuật và An Tĩnh chính là tình yêu học trò điển hình. E ấp, ngại ngùng, sau đó dần trở nên đậm sâu đến mức không thể tách ra. Mối quan hệ của họ tiến triển một cách rất tự nhiên, mỗi người dùng phương thức riêng của mình để tiến vào thế giới của đối phương. An Tĩnh sẽ vì sợ phụ huynh phát hiện mà chỉ dám “lén lút yêu đương” với Trần Thuật; Trần Thuật sẽ vì ghen tị với mấy tên con trai xung quanh An Tĩnh mà muốn công khai mối quan hệ của cả hai. Trần Thuật sẽ vì An Tĩnh mà hung hăng đe dọa mấy người có ý đồ với An Tĩnh, thậm chí còn động chân động tay; An Tĩnh sẽ vì Trần Thuật mà đứng chờ thật lâu thật lâu trước cổng trường, bởi vì muốn được đi cùng cậu… “Em là Tiểu Tiên Nữ của anh” là một câu truyện tràn ngập ánh sáng của thanh xuân và hạnh phúc. Nếu như bạn đã đi qua thời cấp ba, có thể bạn sẽ cảm thấy rất hoài niệm; nếu như bạn còn đang đi học, thì hẳn sẽ muốn trân trọng hơn những năm tháng đang ngồi trên ghế nhà trường. Đó là một thế giới vô cùng sinh động, ngẩng mặt lên có thể thấy bầu trời biếc xanh xinh đẹp, liếc mắt nhìn có thể thấy người mà mình thầm thương trộm nhớ; tùy tiện nói mấy câu cũng có thể khiến cả không gian rộn ràng hẳn lên. Ở quãng thời gian đó, ai ai cũng lấy tâm tư đơn thuần mà đối xử với nhau. “Em là Tiểu Tiên Nữ của anh” khiến mình cảm thấy yêu mến không chỉ vì Trần Thuật bá đạo, An Tĩnh nhút nhát dịu dàng; mà còn vì An Nguyệt tình cảm nghĩa khí, Tống Tư sôi nổi ồn ào, Kỷ Nguyên lạnh lùng lại tốt bụng… tất cả bọn họ tạo nên một bức tranh tuổi trẻ thật sự đẹp lắm, khiến cho mình không thể không ngưỡng mộ. Trần Thuật nói ““Không sao đâu, không sợ trẻ tuổi, chúng ta cùng nhau trưởng thành là được”. Trần Thuật nói “An Tĩnh, sau này phải chú ý ăn uống, chú ý nghỉ ngơi”. Trần Thuật nói “An Tĩnh, đợi lát nữa đi rồi, hãy nhớ đừng quay đầu lại, nhất định không được quay đầu lại, anh sẽ đứng phía sau em dõi theo em”. Trần Thuật nói “Còn nữa, hãy nhớ, anh không chỉ thích em, anh rất yêu em” “Nếu như quay đầu lại. Anh sợ em sẽ không nỡ. Anh sợ anh… cũng sẽ không nỡ. Bây giờ chúng ta đều còn quá trẻ, không có khả năng chống lại bố mẹ. Vì thế hãy trưởng thành thật tốt.” Có lẽ bất kì mối tình học trò nào cũng thế, rào cản lớn nhất chính là phụ huynh. Bởi thế, nó mới dễ tan dễ đi như vậy. Nói cắt đứt là cắt đứt. Tuổi trẻ chúng ta có tất cả, tự do, thời gian, bạn bè, sức sống thanh xuân, nhưng lại chẳng mấy ai có đủ khả năng vượt qua lời nói của bố mẹ. Trần Thuật và An Tĩnh có một quãng thời gian rất đẹp, nhưng cuối cùng vẫn phải nói tạm biệt. Thế nhưng, tạm biệt không phải là vĩnh biệt. Trần Thuật và An Tĩnh cùng nhau vượt qua thời gian, vượt qua tất thảy, cho đến khi trưởng thành, không còn là những cô cậu học sinh cấp ba đầy mơ mộng. Thời gian như nước chảy, họ trưởng thành, cũng đem mối tình ấy khắc sâu vào trong tim. Trần Thuật nói “Tốt nghiệp xong, chúng mình kết hôn nhé.” Và có thể, cũng giống như Trần Thuật và An Tĩnh trong câu chuyện này, bạn sẽ tìm thấy tình yêu tuyệt đẹp mà bản thân đã từng ước ao trong suốt những năm tháng tuổi trẻ ấy. “Khoảnh khắc này sẽ được ghi nhớ mãi mãi. Em ngắm mặt trời mọc, anh ngắm em, cùng nhau thề nguyền dưới cảnh sắc tráng lệ. Từ đồng phục trường tới chiếc váy cưới. Người ở bên cạnh, từ đầu tới cuối đều là em. Chúng ta cùng nhau trưởng thành, rồi lại cùng nhau già nua.” __________ " trích từ truyện Review by Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa được vẽ bởi Họa Gian Phi. Bản quyền thuộc về page RVNT0105 Sau khi tan học, hiếm khi An Tĩnh ở lại không về. Cô đợi Trần Thuật ở cổng trường, nhưng đợi mãi cũng không thấy cậu đâu, gọi điện thoại cậu cũng không nghe đứng ở cổng trường một lát, có lẽ cậu đang chơi bóng rổ với đám Châu Tề, cô không muốn làm phiền cậu, nhưng một mình đứng đó cũng chán nên liền đi vào cửa hàng tiện lợi gần đó, nhân tiện mua một hộp sữa chua uống và một chai ra khỏi trường sẽ đi qua cửa hàng tiện lợi, vì thế cô ngồi đợi ở đó một lúc, làm bài tập, ôn lại bài bài cũng đã làm gần xong rồi, họ vẫn chưa ra, điện thoại cũng không nghe Tĩnh cất điện thoại đi, một tay chống phong cảnh bên ngoài qua cửa kính trong suốt một lúc, cô cất bài tập vào cặp sách, sau đó đeo cặp ra khỏi cửa hàng tiện lợi, đi qua diện có một con ngõ nhỏ rất hẹp, hai bên tường tô vẽ linh tinh đủ loại màu sắc, mỗi bức vẽ đều không giống nhau, thể hiện cá tính, cái tôi rất rõ. Cô vừa đi vừa xem, đưa tay sờ lên lưng vang lên tiếng bước chân, cô quay hai gã con trai mặc đồng phục trường trung cấp nghề đi về phía cô, một tên béo và một tên gầy, trên mặt là nụ cười không mấy tử tế, họ nheo mắt lại, càng ngày càng tiến sát lại gần Tĩnh giật mình, bước chân bất giác lùi béo trục béo tròn cưới híp mắt lại trông rất gian, hắn nói "Em gái, sao lại ở đây một mình thế."An Tĩnh nuốt nước bọt, cố tỏ ra bình tĩnh "Đợi bạn."Cô muốn nói đang đợi bạn, chứng tỏ cô không đi một mình, có bạn đi cùng, lát nữa sẽ có người tới, muốn dọa hai tên này để bọn chúng không dám làm không ngờ hai tên này không sợ, lại còn hống hách nói "Vậy thì bọn này đứng chờ cũng cô em, được không?" Tên gầy như que củi lại còn sờ cằm nhìn cô chằm chằm, ánh mắt vô cùng đê Tĩnh cảm thấy khó chịu, không đáp lại lời chúng nói, đi vòng qua bên cạnh. Nhưng nào ngờ tên béo bước lên chắn đường chợt dừng bước, ánh mắt hoảng loạn."Đi cái gì?" Tên béo cao tương đương với cô, nhưng người hắn thì to gấp mấy lần cô, to béo vạm vỡ, khuôn mặt vô cùng hung dữ, "Cô em, có tiền không cho bọn này mượn một ít."Chỗ này có chút vắng người. Hơn nữa bây giờ đã rất muộn rồi, phần lớn học sinh đều đã về hết, trong đầu An Tĩnh liền vang lên tiếng chuông cảnh giác, cô căng thẳng nắm chặt tay lại, may mà bọn chúng chỉ đòi tiền, chuyện này đơn giản, cô cúi đầu lục tìm trong cặp tên đó liền đứng bên cạnh quan sát cô, chốc chốc lại quay sang nhìn gái này nhìn có vẻ là kiểu con gái vừa ngoan ngoãn vừa yếu đuối. Da dẻ trắng trẻo, lại còn rất xinh đẹp. Chắc chắn là dễ ăn hiếp, không biết chừng nhà còn rất giàu Tĩnh cố gắng để tay mình không rung tìm thấy ví tiền, lục tìm tiền bên trong. cô chỉ mang một trăm tệ, nhưng lúc nãy vừa mới vào cửa hàng tiện lợi mua đồ nên chỉ còn tiền lẻ. Cô mím môi, cẩn thận đưa tiền cho bọn béo vừa nhìn thấy tiền đã cau mày lại, đưa tay giật lấy, đếm xem bao nhiêu. Sau đó hắn nhổ nước bọt, khuôn mặt tỏ vẻ bất mãn "Ít thế này thôi à?"An Tĩnh làm mặt lạnh, bình tĩnh nói " Hết rồi."Cô đeo cặp sách lên vai, chuẩn bị bỏ đi một lần nào ngờ vừa mới nhấc chân đi được hai bước thì bị tay gầy kéo lấy cổ tay, quăng thẳng lên tường, trong lúc đó chân cô bị vấp vào hòn đá, không đứng vững chỉ thấy chân đau gầy chửi tục một câu "Kiêu cái gì mà kiêu, đám học sinh ngoan chúng mày coi thường bọn tao à? Có phải trên người vẫn còn giấu tiền không chịu bỏ ra không hả?"An Tĩnh cố nén đau, tay chống tường, cau mày nói "Tôi thật sự hết tiền rồi."Rõ ràng bọn chúng không tin, tưởng rằng cô vẫn còn giấu và tên béo nháy mắt với nhau, tên béo gật đầu, bỗng chốc hiểu ý nhau, hắn chầm chậm đi lên phía trước, xoa xoa hai tay vào nhau, khuôn mặt vô cùng đê Tĩnh mặt mày tái nhợt, mồ hôi túa ra lầm tấm trên sắp không giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt nữa, cô cắn chặt môi, tay của tên béo kia sắp chạm vào quần áo của cô rồi, đúng lúc An Tĩnh không kìm được nhắm mắt định hét lên thì...Có người túm lấy vai của tên béo đau quá chửi rủa một tiếng, sầm mặt quay người lại, đang định xem đằng sau là ai. Nhưng chưa đợi hắn nhìn rõ mặt, chỉ thấy bóng người thoáng qua, tung một cú đấm rất mạnh vào mặt hắn, hắn liền thấy đau điếng, theo lực của cú đấm, hắn văng ra cơn gió thổi qua mặt cô, tốc độ vô cùng Tĩnh lấy tay che miệng, trợn tròn mắt Thuật lúc này đang đứng trước mặt cô, khuôn mặt đầy tức giận, ánh mắt hung dữ, có điều cậu không nhìn cô, chậm rãi ngồi xuống trước mặt tên béo kia, hạ thấp giọng khàn khàn nói "Cái tay nào của mày chạm vào người cô ấy?"Tên gầy còn lại ngớ người, đột nhiên chui ở đau ra một tên vừa cao vừa to, lại mạnh tay như vậy chỉ một cú đấm đã hạ gục thằng liên tục lùi lại, chân run lẩy bẩy, muốn bỏ chạy nhưng lại bị ngưới đứng sau chắn Tề nheo mắt "Chán sống rồi à, bạn gái người ta cũng dám động vào."Mẹ kiếp, gặp rắc rối rồi. Tên gầy nhanh nhẹn liếc nhìn đường, vừa chầm chậm dịch sang bên cạnh, vừa nhận lỗi "Không dám nữa, không dám nữa." Vừa tìm thấy cơ hội là hắn lập tức bỏ Tề cau mày "Thằng khốn này, chạy cũng nhanh thật đấy."Tên béo thấy Trần Thuật mặt mày hung dữ, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm tay mình, chỉ thấy lạnh gáy, mặt đau gần chết, mũi cũng bị đánh chảy máu, máu nhỏ xuống quần áo, nhuộm đỏ một đồng bọn cậu ta cũng tới, đồng bọn của mình thì chạy mất rồi, hắn khóc lóc nhăn nhó, vội vàng xua tay "Chưa chạm, chưa chạm, chưa chạm thật mà."Trần Thuật đã giận đến hoàn toàn mất hết lý trí, cậu nhếch nhếch khóe miệng, mặc kệ lời hắn nói, cậu xắn tay áo, chuẩn bị đánh tiếp thì nghe thấy phía sau có người gọi."Trần Thuật!"Trần Thuật khựng lại, đứng ngay tại nói vừa nũng nịu vừa nức nở bóp nghẹt trái tim cậu, cậu khẽ nghiêng Tĩnh vội nói "Hắn chưa chạm vào em thật."Cảnh tượng trước mắt quá bạo lực, cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của Trần Thuật khi đánh nhau. Bình thường cậu đều tỏ ravẻ uể oải lười nhác, hoặc là chơi bóng rổ, hoặc là chơi game, Trần Thuật như thế này có chút xa không muốn sự việc trở nên nghiêm trọng béo vừa nghe thấy vậy vội vàng gật đầu, bộ dạng lấy lòng đó rất xấu đến nỗi không ai muốn Thuật cố gắng kìm chế bàn tay đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống bộ dạng bẩn thỉu thảm hại của tên béo, giống như đang nhìn một đống rác vậy. Làn môi mỏng khẽ mở ra, thốt ra một từ hết sức ngắn gọn "Cút."Tên béo run rẩy đứng dậy, bỏ chạy thục Thuật hít một hơi thật sâu, tim bỗng đập loạn lên. Cậu ngẩng đầu nhìn lên trời, một màu xanh mắt lại, cậu không dám nghĩ, nếu lúc nãy không tới, An Tĩnh sẽ như thế nào, lúc ấy, khoảnh khắc cậu ngẩng đầu, phát hiện cô bị hai tên ngu ngốc đó áp sát vào chân tường, nỗi tức giận không thể kìm nén được bùng lên trong lòng Tĩnh nhìn lưng Trần Thuật, rất lo lắng. Cô cau mày, cố chịu đau, cẩn thận bước lên, từ từ nắm lấy tay cậu. Bàn tay của cậu cứng đờ, cô khẽ gọi "Trần Thuật!"Tay Trần Thuật động đậy, cậu quay người lại, nhíu mày nhìn cô, không nói ngía cô từ trên xuống dưới, thấy cô không bị thương ở đâu, quần áo cũng không xộc xệch, cậu mới thở phào "Em không sao chứ?"Vừa nghe thấy câu nói này, An Tĩnh liền cảm thấy cay cay sống giác căng thẳng khi bị bắt nạt trước đó tan biến, chỉ còn cảm giác chua xót trào dâng trong lòng. Lúc này trong lòng cô chỉ toàn là ấm ức, nhớ nhung, sợ hãi. Cô cúi đầu, mãi không nói Thuật rất lo cho cô, cô đứng im không nhúc lúc cậu muốn nâng mặt cô lên, không ngờ, An Tĩnh chợt lao vào ngực cậu, Trần Thuật dang hai tay để mặc cho cô ôm, có chút chần chừ và lúng túng không biết phải làm thế trong vòng tay cậu vừa khóc vừa nghẹn ngào nói "Em sợ chết đi được."Nước mắt cô tuôn trào, thật sự rất sợ, từ trước tới nay cô chưa bao giờ bị người khác uy hiếp, đừng tưởng lúc nãy mặt cô không đổi sắc, nói năng bình tĩnh, thực ra trong lòng cô sợ chết đi biệt là trước mặt Trần Thuật, trong lòng cô không kìm nén được nỗi ấm ức muốn giải tỏa với cậu, may mà cậu đã tới, cuối cùng cũng đợi được cậu Thuật ôm cô thật thể trong vòng tay cậu đang run rẩy, xót xa trong lòng, chỉ hận bản thân không thể xuất hiện sớm hơn."Em không sao thật chứ?" Cậu không biết nói thế nào, hoặc có lẽ là không biết hỏi thế nào, cậu chỉ sợ cô bị tổn thương mà không nói ra."Bọn chúng không động vào đâu chứ?"An Tĩnh rời khỏi vòng tay của cậu. Khóe mắt vẫn còn đẫm lệ, đỏ hoe, khuôn mặt nhợt nhạt. Đôi mắt long lanh nước, tóc lòa xòa xung quanh, có mấy sợ rũ bên tai. Dáng vẻ trông vô cùng đáng thương vô tội, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác xót lắc đầu "Không, bọn chúng chỉ đòi tiền thôi."Trần Thuật sững người, thì ra không phải sàm sỡ. Làm cậu giật cả sau cậu nhíu mày "Đòi tiền thì em cho bọn chúng đi, ngoan cố làm gì?"An Tĩnh thấy hơi oan "Em đưa rồi mà, em đã đưa hết tiền trên người cho chúng rồi, chỉ có điều quá ít, bọn chúng không tin."Cô cúi đầu lau nước mắt, lại khịt khịt mũi như làm sai chuyện gì bị người khác giáo huấn Thuật im lặng giây lát rồi lại nói "Thế muộn như vậy rồi sao em còn chưa về nhà?"An Tĩnh mím môi, mềm giọng nói "Đợi anh mà."Trần Thuật càng cau mày chặt hơn "Đợi anh làm gì?"An Tĩnh im lặng liếc nhìn cậu một cái rồi nói rất yếu ớt "Hôm nay chẳng phải là thứ Sáu sao?"Trần Thuật liền im bặt, tuần này cậu chơi bóng rổ nhiều tới mức sắp quên mất hôm nay là thứ mấy rồi. Cậu nghĩ tới điều gì đó lại tỏ ra hung dữ nói "Thế tại sao em không gọi điện thoại cho anh?"Cậu không bao giờ không nhận điện thoại của cô, chỉ cần gọi điện là sẽ tới ngay, sao cô không gọi?"Em gọi rồi, nhưng anh..." An Tĩnh nhìn cậu, khuôn mặt đầy ấm ức "Nhưng anh không nghe, em biết làm thế nào?"Trần Thuật nghe thấy vậy sững người, cậu vội móc điện thoại trong túi ra xem, quả thực có mấy cuộc gọi nhỡ. Lúc ấy cậu để chế độ im lặng nên không nghe Thuật ngượng nghịu sờ chóp mũi, muốn tát cho mình một này trong lòng cậu toàn là hối hận, tự trách bản thân, tại sao lại để chế độ im lặng cơ chứ, rốt cuộc bóng rổ có gì hay cơ Thuật khống chế bản thân, nói với giọng phức tạp "Xin lỗi em, là anh không tốt."An Tĩnh lắc đầu, cô lại lao vào lòng cậu, ôm chặt eo cậu, mùi hương đã lâu không được ngửi thấy dâng đầy trong mũi cô, thơm thơm mát mát, cô hạ giọng thì thầm "Trần Thuật."Trần Thuật ôm chặt cô, nói "Ừ, anh đây."Chỉ mấy tiếng đơn giản như vậy mà lại khiến cô muốn một tuần họ giận dỗi, không nói chuyện hẳn hoi với nhau, cô thật sự rất buồn. Từ trước tới nay chưa bao giờ buồn như vậy, trong lòng cảm thấy trống trải, trong giờ học cũng nhớ cậu, về nhà cũng nhớ cậu, lúc ăn cơm cũng nhớ cậu, tâm hồn lúc nào cũng treo ngược cành bình thường lại phải vờ ra vẻ không bận Thuật vuốt tóc nhiên cảm thấy vai áo ươn ướt, cậu cau mày, lại khóc rồi? Cậu lùi lại một chút, muốn nhìn mặt cô, khẽ hỏi "Sao vậy?"Nhưng An Tĩnh không cho, cô cứ vùi mặt vào ngực cậu, túm chặt lấy áo của Thuật không biết làm thế nào, thở dài một con gái trong lòng không cho cậu nhìn, cậu chỉ thấy mềm lòng và xót xa, cậu lại ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên tóc cô đầy yêu đến khi An Tĩnh giải tỏa hết mọi cảm xúc, cô mới từ từ buông tay Thuật cúi đầu nhìn, đôi mắt cô đã đỏ như mắt thỏ."Khóc xong rồi?"An Tĩnh ngượng ngùng gật đầu."Vậy thì đi nhá? Anh đưa em đi ăn?" Trần Thuật khẽ hỏi Tĩnh lại ngoan ngoãn gật đầu, Trần Thuật khoác vai cô, lúc đưa cô đi thì nhìn thấy Tống Tư và Châu Tề đứng bên cạnh đỡ xe đạp, mặt mày háo hức như vừa xem kịch hay, không biết đã đứng nhìn bao lâu Tĩnh sững người, liền cảm thấy rất xấu hổ. Khóc trước mặt Trần Thuật cô cảm thấy không có gì cả, dù sao thì cũng là bạn trai mình. Nhưng trước mặt hai người họ... Cô cố gắng nép mình sau lưng Thuật cau mày, khuôn mặt không chút biểu cảm "Sao hai cậu vẫn chưa đi?"Châu Tề ...Tống Tư ...Bọn họ phải đi đâu đây?Vừa mới dỗ dành được bạn gái đã không cần anh em rồi. Hán việt Xuyên thành hiệu bá đích tiểu tiên nữ*. * Hiện tại bên biên tập của tác giả đã đổi tên truyện thành Tiểu tiên nữ của lão đại tên Hán Việt Xuyên thành đại lão đích tiểu tiên nữ, nhưng mình vẫn sẽ để nguyên tên ban đầu nhé. Trước khi sinh Thích Ánh bất hạnh lọt vào hang ổ của bọn thổ phỉ, được tướng quân cứu thoát, thuận theo trở thành tiểu thiếp của hắn. Tướng quân chinh chiến khắp bắc nam, chiến công lừng lẫy, nhưng cuối cùng vẫn bỏ mạng nơi sa trường. Tiểu thiếp treo cổ tự vẫn, đi theo tướng quân. Sau khi tỉnh lại, nàng liền trở thành Thích Ánh 17 tuổi câm điếc. Thiếu nữ không nghe thấy âm thanh, không thể cất tiếng nói, nhưng ánh mắt lại đẹp như ánh trăng, tính tình dịu dàng không thể tưởng tượng nổi. Có một ngày, cô nhìn thấy một thiếu niên bất lương đang đánh nhau. Đó chính là tướng quân của cô. * [Giáo bá vừa lạnh lùng vừa hung dữ] x [Tiểu tiên nữ vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng] * Quý Nhượng đánh nhau. Thích Ánh Tướng quân đang thay trời hành đạo! Quý Nhượng thu phí bảo hộ. Thích Ánh Tướng quân đang cướp của người giàu chia cho người nghèo! Quý Nhượng vây chặn cô vào góc tường. Thích Ánh …Mình cũng không biết tướng quân đang làm gì nữa. * “Chết tiệt, Quý Nhượng con mẹ nó mày đánh nhau còn mang theo người nhà, mày đang xem thường lão tử này phải không?” “Không, tao chỉ muốn cho tiểu tiên nữ của tao thấy tao trừ bạo yên dân như thế nào thôi.” * Mọi người đều sợ Quý Nhượng, sợ anh âm ngoan, sợ anh nhiều tiền. Không ai yêu Quý Nhượng, nhưng Thích Ánh yêu anh. * [Nữ chính vì nguyên nhân ngoài ý muốn nên không thể nói và bị ảnh hưởng đến thính lực, sau này sẽ được chữa khỏi] [Nam chính là tướng quân đầu thai, cùng một linh hồn] Editor Simi.

tiểu tiên nữ của hắn