Sao anh vẫn chưa quay trở lại cơ chứ! ‘Vết thương của cô rất đau, khám bác sĩ, cô sẽ đau đến chết. Ngay sau đó, điện thoại di động của cô reo lên. “Reng reng reng, reng reng reng…”. Tô Kim Thư cúi đầu nhìn, là Lệ Hữu Tuấn gọi tới. Cô vội vàng nhấn điện thoại Chương 168. Chương trước Chương tiếp. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 168: Cậu Lệ, tôi thích anh. Đôi mắt Lệ Hữu Tuấn chợt lóe lên trong đêm, giống như đột nhiên Nhưng cô đâu biết mình đã bị các bảo bối của mình tính kế. cùng đọc để xem diễn biến của câu chuyện nhé . 5 chương mới nhất truyện Một Thai Sáu Bảo : Mẹ Của Bảo Bối Không Dễ Trọc Ghẹo Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu. Đánh giá: 8.7/10 từ 19 lượt. Đọc truyện Một Thai Song Bảo Tổng Tài Daddy Phai Phấn Đấu tiểu thuyết ngôn tình sủng he. **************. "Tô Kim Thư, chúng ta dù gì cũng là chị em cùng cha khác mẹ. Chỉ cần cô thay tôi ngủ với Nội dung truyện Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu "Tô Kim Thư, chúng ta dù gì cũng là chị em cùng cha khác mẹ. Chỉ cần cô thay tôi ngủ với tổng giám đốc Vương một đêm, tôi liền có thể gả vào nhà giàu rồi” TAMb. Thành phố Ninh Lâm là một thành phố rất sầm uất, nhất là về giải khi trở về từ phố Wall, Tô Duy Nam dồn hết tâm huyết vào tập đoàn Tô Thị Lúc ấy, tập đoàn Tô thị cũng có danh tiếng và chỗ đứng nhất định Không ai ở thành phố Ninh Lâm này mà không biết là cậu Tô không chỉ đẹp trai mà còn là một người cưồng và cực kỳ cưng chiều em gái Chính vì có người anh trai luôn yêu thương bao bọc như vậy nên Tô Kim Thư vẫn giữ được sự ngây thơ trong sáng, không vướng bụi khó để đoán được rằng vì cô mà anh trai của cô đã gánh chịu những thứ dơ bẩn mà chỉ vì một biến cố lớn mà tất cả đã thay đổi Người mà lúc trước còn là tiểu thư lá ngọc cành vàng, sau đó đã trở thành đứa trẻ bị bỏ chí còn bị chính người cha thân yêu dâng lên giường của đàn ông…Khi nghĩ tới đây, mắt Lệ Hữu Tuấn lóe lên một tia Tô Duy Nam biết được chuyện này thì không biết sẽ tức giận đến thế người cứ đứng ôm nhau như vậy. Các bạn vào trang trên hình đọc để chương mình có động lực làm chương mới biết đã qua bao lâu, cửa thang máy đột nhiên mở ra Sau đó, giọng nói chứa đầy phiền muộn của Tân Tấn Tài vang lên “Anh hai, anh đang làm gì vậy? Không phải anh đã bảo là để em dẫn chị dâu đi chụp CT rồi mà, sao anh lại lén dẫn chị dâu ra đây để hẹn hò thế Mặt Tô Kim Thư đỏ bừng lên, cô vội buông Lệ Hữu Tuấn rồi giấy ra khỏi vòng tay nhưng vòng tay Lệ Hữu Tuấn càng siết chặt hơn, không cho phép cô rời khỏi đó quay sang nhìn Tân Tấn Tài bằng ánh mắt lạnh lẽo “Ngược cẩu độc thân là cậu đấy, làm sao?”“Bảo vệ động vật là trách nhiệm của mỗi người, cẩu độc thân thì vẫn là động vật.”Đợi Tân Tấn Tài đi tới trước mặt, Lệ Hữu Tuấn mới lên “Cô ấy không cần phải đi chụp CT”“Ây dà, em biết rồi, đúng là tình yêu diệu kỳ, tình yêu là thần dược chữa bách bệnh.”Sau khi nghe xong câu đấy, mặt Tô Kim Thư càng đỏ dồn sức đẩy tay Lệ Hữu Tuấn ra, thoát khỏi vòng tay Tấn Tài cười xấu xa trêu chọc “Chị dâu à, vết thương của chị cũng không có gì đáng ngại, không nặng đâu, không đi chụp CT cũng không sao. Nhưng nếu chị cảm thấy không khỏe hay choáng váng, buồn nôn thì phải đi gặp bác sĩ ngay nhé”Tô Kim Thư gật Tấn Tài đưa thuốc với băng gạc trong tay cho Lệ Hữu Tuất “Anh hai, đây là thuốc chống viêm, phải uống trong ba ngày tới, vết thương thì mỗi ngày thay băng một lần và không được để dính nước…”Lệ Hữu Tuấn lườm anh ta một cái “Nói cái này với tôi làm gì?” “Chị dâu bị thương thì tất nhiên anh phải chăm sóc rồi! Trí nhớ anh tốt như thế, em nói một lần là anh nhớ rồi chứ nhỉ?”Tô Kim Thư thấy thế thì đưa tay ra ra thì cậu chỉ cần đưa cho tôi là cô còn chưa nói hết câu, Lệ Hữu Tuấn đã đưa tay ra trước giành lấy túi Hữu Tuấn cầm túi thuốc trên tay nhìn Tô Kim đó nhướn mị, rồi ôm lấy cô và bế cô lên.“ÁP Tô Kim Thư hoảng sợ, ôm chặt lấy cổ anh theo bản năng “Hữu Tuấn, anh làm gì thế?”“Về nhà thôi.”Sau khi lạnh lùng thốt ra ba chữ, anh đi thẳng tới chỗ thang Tấn Tài đứng phía sau, nhìn thấy cảnh này thì xoa xoa cằm Đây mới đúng là người đang yêu trước, khi anh hai và Lê Duyệt Tư yêu nhau cũng không tình tứ được như thế.“Anh hai, nhớ chăm sóc chị dâu thật tốt, em đang chờ uống rượu mừng đó.”Lệ Hữu Tuấn đi vào trong thang máy quay người lại lườm anh ta “Nói linh tinh ít thôi.”Sau khi ra khỏi bệnh viện, Tô Kim Thư theo Lệ Hữu Tuấn lên xe.©ô vừa ổn định chỗ ngồi thì tiếng chuông điện thoại vang cúi xuống nhìn màn hình, thì thấy là thông báo tin Kim Thư đang định cầm điện thoại lên để xem tin nhắn thì bị Lệ Hữu Tuấn giành ngẩng đầu lên nhìn thì thấy anh đã ném điện thoại của mình ra ghế sau.“Bị chấn thương đầu thì không được dùng điện thoại.”Có ai đó giải thích cho cô biết là, bị chấn thương đầu với việc dùng điện thoại có liên quan gì đến nhau không?Bốn mươi phút sau, chiếc xe Rolls Royce dừng trước cửa biệt thự trên núi Ngự Hữu Tuấn xuống xe trước rồi vòng sang bên cửa kia bế cô giờ thì Tô Kim Thư không chống đối nữa mà ngoan ngoãn hưởng thụ sự chăm sóc của anh. Bảo mẫu vừa mới mở cửa thì thấy Lệ Hữu Tuấn đang bế Tô Kim Thư rất tình cảm “Trời ạ, cô Tô bị sao vậy, sao lại bị thương thế kia?”Lệ Hữu Tuấn lạnh nhạt nói “Duy Hưng đã về chưa?”Anh vừa dứt lời, trong phòng vang lên một thanh âm trong trẻo.“Cha mẹ đã về rồi ạ!”Tô Mỹ Chỉ chạy chuẩn bị nhào vào lòng Lệ Hữu Tuấn, cậu bé thấy anh đang ôm Tô Kim Thư thì hơi ngẩn ra “Cha ơi, sao cha lại bế mẹ vậy?”Lệ Hữu Tuấn nhìn Tô Mỹ Chỉ Đôi mắt to tròn đen láy kia trông giống Tô Kim Thư y đúc, nhưng khuôn mặt thì lại rất giống lưng cô bé là cậu bé Tô Duy Hưng mang vẻ mặt mệt mỏi, khuôn mặt đó giống anh như cùng một khuôn tạc tay đang bế Tô Kim Thư của anh bỗng dưng siết chặt lại, anh cảm thấy đúng là trời trêu đùa lòng ràng là hai đứa trẻ giống anh đến thế, mà anh lại đi làm cái trò xét nghiệm ADN mới nhận ra con của mình.“Anh sao thế?”Nhận thấy sự khác thường từ anh, Tô Kim Thư ngẩng đầu lên nhìn anh.“Không có gì, vào nhà đã.”Lệ Hữu Tuấn ổn định lại tâm trạng, dẫn hai đứa trẻ đi vào trong nhà.“Mẹ ơi, mẹ không sao chứ, mẹ đau ở đâu cứ nói với con, con thổi phù phù cho cái đau bay đi.”Tô Mỹ Chi đến gần nhón chân lên, cẩn thận thổi vào vết thương của Tô Kim Hữu Tuấn nhìn ra ngoài cửa Duy Hưng đang ngồi đờ ra ở ngoài kia, không biết đang suy nghĩ chuyện Hữu Tuấn hơi trầm ngâm rồi sau đó đi thẳng đến chỗ Tô Duy Hưng.“Duy Hưng?”Nghe thấy tiếng gọi, Tô Duy Hưng lười biếng quay đầu lại nói “Không ở trong kia dỗ vợ yêu của mình đi, ra đây làm gì thế ạ?” *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để 498 Giáo sư Lục, cầu xin anh buông tha Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai mệt mỏi của Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư cảm thấy có chút đau lòng, vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt mắt anh “Anh lại nghỉ ngơi không tốt à.” Lệ Hữu Tuấn thấy cô bắt đầu quan tâm đến bản thân, trực tiếp gục đầu vào vai cô một cách mệt mỏi “Để đến đón em mà thâu đêm tăng ca, vừa vào cửa liên bị em coi là kẻ trộm, thật đau lòng quá mà!” Tô Kim Thư nghe xong liền cảm thấy áy náy không thôi Cô vừa cảm động lại vừa tức giận “Anh cũng thật là, em tự về cũng không có vấn đề gì đâu, hơn nữa, không phải Thúy Vân và giáo sư Lục vẫn ở đây sao? Sao cứ phải đến đón em chứ?” Lệ Hữu Tuấn quả thực rất mệt mỏi, bởi vì anh không phải thức trắng một ngày một đêm, mà là hai ngày hai đêm. Anh từng hỏi Tần Tấn Tài, Tân Tấn Tài nói phụ nữ mang thai khá nhạy cảm, khoảng thời gian này rất đa nghị, rất yếu ớt Lúc này, chỉ cần người chồng có một chút ít làm không tốt, đối với phụ nữ mang thai mà nói cũng sẽ phóng to ra vô cùng. Đây không phải là vấn đề của phụ nữ mang thai, mà là sự thay đổi nội tiết tố trong cơ thể phụ nữ. Lệ Hữu Tuấn biết tính cách của Tô Kim Thư, kiên cường vô cùng nhưng cũng cực kỳ nhạy cảm. . Nếu bản thân đồng ý đi cùng thì cô ấy chắc hẳn sẽ rất vui vẻ. Lệ Hữu Tuấn nghĩ là làm. Nhưng thức trắng lâu như vậy, anh quả thực có chút mệt mỏi nên dựa vào vai Tô Kim Thư, chưa nói được vài câu liên mê man ngủ thiếp đi “Lệ Hữu Tuấn?” Tô Kim Thư nhẹ nhàng gọi anh. Lệ Hữu Tuấn luôn luôn cảnh giác, hơn nữa ngủ rất nông, chẳng mấy chốc đã mở mắt, nhưng trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi. Tô Kim Thư cảm thấy đau lòng không thôi “Lên giường ngủ nhé?” Lệ Hữu Tuấn liếc cô một cái, đột nhiên đứng lên, ôm ngang cô lên. Tô Kim Thư sửng sốt “Anh làm gì đấy?” “Ngủ cùng nhau”“ Mặc dù giáo sư Lục rất mạnh mẽ trong chuyện này, nhưng đây không phải là lý do anh ta cứ ép buộc lăn lộn với mình cả đêm! Bây giờ cả lưng lẫn chân cô đều đau, giống như bị một trăm người cùng xông vào đánh vậy. Tay cô vừa chạm vào thành giường, chân đã bị Lục Mặc Thâm bắt lấy “Em muốn đi đâu?” Đệt, mà anh ta không có Lâm Thúy Vân hét lên vì sợ hãi “Giáo sư Lục, ôi thật sự biết lỗi rồi, cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi mà!” “Vậy mà khóc rồi?” Lục Mặc Thâm bóp cảm, quay khuôn mặt nhỏ của cô ấy lại “So sánh một chút, tôi vẫn thích bộ dạng em khóc nấc vì sướng hơn” Mẹ nói Giáo sư nhân dân làm sao có thể nói những lời thô tục như vậy? Lâm Thúy Vân vừa tức giận vừa bất lực “Lục Mặc Thâm, chúng ta, chúng ta không phải đã nói chỉ một lần thôi sao?” “Là một lần, nhưng mà là một lần của tôi, không phải một lần của em” Lâm Thúy Vân cảm thấy thật xui xẻo! “Ngoan, cục cưng để tôi yêu thương em một lúc nữa, biểu hiện tốt một chút thì tôi sẽ bỏ qua cho em” Vẽ phương diện này, Lục Mặc Thâm gặp Lâm Thúy Vân liền giống như mở ra cánh cửa thế giới mới Vậy. Vốn dĩ anh ta cho rằng bản thân thuộc kiểu cấm dục, nhưng sau khi nếm trải mùi vị ngọt ngào của cô ấy, anh ta mới nhận ra mình đã quá sai lầm! Mới đầu Lâm Thúy Vân còn chống cự một chút, sau đó tất cả lý trí đều bị ăn mòn, anh ta nói gì thì là đó. “Ngoan, Thúy Vân, nói cho tôi biết tôi là ai” Đôi mắt đăm lệ của Lâm Thúy Vân mù sương, mơ mơ hồ hồ “Lục Mặc Thâm…” “Ngoan lắm” Khóe miệng Lục Mặc Thâm hơi nhếch lên “Nói em yêu tôi” Lâm Thúy Vân đờ đãn nhìn anh ta, căn bản còn không hồi phục lại tinh thần để hiếu câu nói này có ý gì. “Ngoan, nói em yêu tôi, tôi liền buông tha cho em” “Lục Mặc Thâm, tôi…yêu anh…” Câu nói này dường như đã đánh trúng một điểm nào đó trong Lục Mặc Thâm, lập tức khiến anh ta tước súng đầu hàng. Nhìn Lâm Thúy Vân sắp ngất đi, Lục Mặc Thâm cuối cùng cũng cảm nhận được cái gọi là niềm vui của thân tâm hợp nhất Điều này khác với cơ thể khoan khoái, mà giống sự thỏa mãn tâm lý nhiều hơn. Anh ta cưng chiều cúi đầu hôn lên trán cô “Tôi cũng yêu em” Mà Lâm Thúy Vân lúc này vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi, cơ bản không biết Lục Mặc Thâm đang nói gì ở bên tai Thấy cô ngủ say, Lục Mặc Thâm trực tiếp bế cô lên, tắm rửa thay ga trải giường rồi mới chìm vào giấc ngủ Lâm Thúy Vân ngủ dậy vô cùng tức giận, mà cơn tức này vô cùng nghiêm trọng. Lục Mặc Thâm tối hôm qua giày vò cô chết đi sống lại, hôm nay ngủ đến mười giờ sáng mà vẫn chưa tỉnh lại. Lục Mặc Thâm lúc này tinh thần sảng khoái đã làm việc được khoảng gần hai giờ, sau đó mới đi đến phòng ngủ chuẩn bị đánh thức Lâm Thúy Vân. “Thúy Vân, dậy thôi” Lâm Thúy Vân không chịu được lật người lại, trực tiếp quay lưng về phía anh ta. Lục Mặc Thâm cau mày liếc nhìn đồng hồ treo trên tường “Lâm Thúy Vân, đã mười giờ rồi, dậy chuẩn bị về nhà” Đột nhiên có người vén chăn bông lên, Lâm Thúy Vân mơ mơ hồ hồ mở mắt. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt của Lục Mặc Thâm, cô gần như là phản xạ có điều kiện giơ chân lên đá Nhưng bàn chân này vừa giơ lên trên không, biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy liền đông cứng lại. Chết tiệt! Đau! Cái cảm giác chua xót này, khiến người ta không thể tin được! Lục Mặc Thâm nhìn khuôn mặt đột nhiên trở nên vô cùng cứng ngắc của cô ấy, vươn tay giữ lấy chân cô. Lâm Thúy Vân đau đến cắn răng, cô ấy vò đầu bứt tóc, bắt đầu mất bình tĩnh tức điên lên với Lục Mặc Thâm “Đều tại anh, đều tại anh! Khốn kiếp!” Nhưng tối qua Lục Mặc Thâm đã ăn cô một cách triệt để, nên hiện tại tâm trạng của anh ta rất tốt, Lúc này đối mặt với Lâm Thúy Vân đang tức giận, anh ta cũng không quan tâm lắm “Muộn rồi, nên dậy thôi.” Lâm Thúy Vân tức hồng hộc nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện ra đã mười giờ. Cô cũng biết bản thân nên rời giường rồi, mới ¡, đáng ghét, khốn Cô ấy khó chịu thu chân lại, hai chân giữ một tư thế vòng vòng vô cùng quái đản rồi leo xuống giường. Tối hôm qua tên khốn kiếp này giày vò cô thành cái dạng gì rồi? “Nhìn thấy rõ chưa? Đó là bà Lệ.”Thẩm Tư Huy hai tay vẫn khoanh trước ngực, khóe miệng nở một nụ cười phóng túng Cơ thể Nguyễn Bảo Lan khẽ run lên, khóe mắt không hiểu tại sao lại cay xè Cô luôn cảm thấy dường như nước mắt sẽ rơi bất cứ lúc Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng như vậy, làm sao anh có thể có những hành động thân mật với một người phụ nữ ở nơi công cộng Và nếu như đó không phải vì tình yêu đến tận xương tủy của anh, thì nó còn là gì được như những gì Thẩm Tư Huy đã nói Hiện tại không còn là thời cổ đại nữa, và những thứ như dùng thân báo đáp đã không còn tồn tại từ Bảo Lan cô thà từ bỏ loại tình yêu này còn hơn là trở thành người thứ dù cô không nhìn rõ, bà Lệ đó là ai và cô ta trông như thế nào. Nhưng này không còn quan trọng nữa. Nguyễn Bảo Lan từ từ thở hắt ra một hơi đầy khó khăn, sau đó cô ta quay lại và cúi đầu về phía Thẩm Tư Huy “Anh Thẩm, cám ơn anh.”“Ài, cô đang làm gì thế?”Thẩm Tư Huy đã rất ngạc nhiên trước hành vi đột ngột của cô, và đưa tay sờ mũi với vẻ xấu hổ “Tôi vẫn còn đang sống sờ sời Cô đừng nó phải hành đại lễ như vậy, tôi thật sự không nhận nổi đâu.”Nguyễn Bảo Lan cần môi và đôi mắt đỏ ứng “Anh Thẩm,anh đừng lo lẳng, tôi sẽ không níu kéo nữa, tôi đi về trước đây.”Nói xong, Thẩm Hiểu Đồng xoay người bỏ chạy. Bởi vì cô ta sợ mình ở trước mặt Thẩm Tư Huy thêm một giây nữa, cô sẽ khóc là cô vừa chạy tới cửa, con đường cô đang đi đột nhiên bị một cánh tay dài chặn lại. Cô sững người một lúc, rồi nhìn thấy Thẩm Tư Huy nhìn cô ấy một cách trịch thượng, với vẻ mặt khó đoán.“Tôi đã nói răng tôi muốn làm bạn với cô chỉ để cô không quấy rầy anh hai của mình sao?”Nguyễn Bảo Lan sững sờ một lúc, dường như không tỉnh táo trở lại “Anh Thẩm…”Thẩm Tư Huy nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt như pha lê của Nguyễn cô dường như đang cố gắng kìm nén nước mắt của mình. Thẩm Tư Huy uể oải cầm ly rượu lên lắc lắc vài cái. Quay đầu lại liếc nhìn Tô Kim Thư vẫn đang nghe điện thoại trên ban công, anh nói “Thế nào rồi, mọi chuyện vẫn tốt chứ?”Lệ Hữu Tuấn nhìn ra ban người của Thẩm Tư Huy hơi gầy, anh ta đang thoải mái tựa vào thành ban công. Một khuôn mặt thanh thoát nhưng không hề nữ tính, với ánh mắt sáng như Hữu Tuấn ánh mắt đột nhiên trở nên rất dịu dàng, đáp “Ừ”“Thẩm Tư Huy lắc đầu, với một giọng điệu có phần phức tạp “Em không biết nên chúc mừng anh Hữu Tuấn không đợi anh ta nói xong liền cắt đứt câu nói đó “Chúc mừng.”Những đầu ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Tư Huy khẽ bấu chặt vào mặt bàn “Dù sao bây giờ đã tiền trảm hậu tấu rồi, sau này định khi nào thì đưa chị dâu về nhà ra mắt bố mẹ?”Lệ Hữu Tuấn rõ ràng đã lên kế hoạch, bình tĩnh đáp “Trong vòng một tháng sau”Sắc mặt Thẩm Tư Huy thay đổi rõ ràng “Còn một tháng nữa là sinh nhật lần mươi của ông, lần này có phải đi đón không?”Lệ Hữu Tuấn nhìn về phía bên kia ban công và phát hiện ra Tô Kim Thư đã cúp điện thoại vào lúc này và đang đưa tìm kiếm anh ở khắp đứng dậy và đi qua đó “Người phụ nữ anh chọn không cần sự đồng ý của bất kỳ ai. Anh chỉ thông báo họ, chứ không yêu cầu sự đồng ý của họ”Sau khi nghe điều này, Thẩm Tư vai bất lực “Được rồi, anh trai, cứ tự nhiên vui vẻ đi, chỉ cần anh vui là được.”Lệ Hữu Tuấn bước tới và nhìn thấy Tô Kim Thư, cảm thấy vẻ mặt cô ấy có vẻ không ổn, vì vậy anh đưa tay ra xoa đầu cô “Có chuyện gì vậy?” Tô Kim Thư cười, đáp “Không có gì to tát cả. Vừa rồi Thành gọi cho em và nói, có một diễn viên nữ trong đoàn bị ngã ngựa và bị thương ở bắp chân, có thể phải chuyển sang diễn viên khác. Vì vậy, em phải theo dõi đoàn phim trong những ngày này để tránh cho họ bị thương lần nữa. “Khi Tô Kim Thư nói điều này, cô có thể nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn buồn bã, cô sợ rắng anh sẽ không đồng ý.“Ừm, mấy ngày nay anh cũng phải đi công tác” Lệ Hữu Tuấn đáp lại một cách thờ thực tế nói đi thì cũng phải nói lại, Tô Kim Thư rất biết ơn Lệ Hữu Tuấn về mặt này. Kể từ khi hai người đăng ký kết hôn, Lệ Hữu Tuấn chưa bao giờ can thiệp quá nhiều vào công việc và kể cả việc học tập của cô ngoại trừ thi thoảng có chút ghen tuông. Đây có thể được coi là một loại tôn trọng bản thân Tô Kim Thư gật đầu “Lần này đi bao lâu?Khi nào trở về?”Lệ Hữu Tuấn chưa kịp nói thì Thẩm ở bên đã cau mày “Ngược đãi người độc thân không phải là ngược đãi như vậy đúng không? Hai người sao còn chưa tách ra, thật sự là chịu không nổi…Lệ Hữu Tuấn phớt lờ anh mấy chốc đã là mười giờ tối Sau khi cho hai đứa nhỏ đi ngủ, Tô Kim Thư đi về phía phòng làm việc với một Hữu Tuấn đang lật xem tài liệu, và Tô Kim Thư đặt cốc nước bên cạnh anh. Đang định xoay người nhẹ nhàng rời đi, đột nhiên vòng eo thon thả của cô bị ai đó giữ lại Trong giây tiếp theo, cô ngã thẳng vào vòng tay của Lệ Hữu Tuấn.“Anh không định xem tài liệu sao? ngồi ở chỗ này anh sẽ bị quấy rầy đó”Trọng tâm của Tô Kim Thư không ổn định, vì vậy cô vô thức vòng tay qua cổ anh, nhẹ giọng Hữu Tuấn dựa đầu vào vai cô một cách uể oải. Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên tóc cô, anh chỉ cảm thấy lòng mình bình yên vô cùng “Ngồi với anh một lúc, như vậy hiệu quả làm việc của anh sẽ cao hơn một chút.”“Vậy sao?”Tô Kim Thư cau mày và nhìn anh đầy nghỉ ngờ, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách tin vào điều đó. Sau một lúc im lặng, Tô Kim Thư lên tiếng trước Cảm ơn anh!” Sau một lúc im lặng, Tô Kim Thư lên tiếng trước “Cảm ơn anh!” Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn nhìn nhẹ nhàng. Khi anh mở miệng, giọng nói của anh có vẻ rất bình tĩnh, như thể không có bất kỳ cảm xúc gì “Cảm ơn anh đã thiết kế váy cưới cho em, hay là cảm ơn anh đã không làm khó đàn anh của em?” “.., Cả hai” “Cả hai?” Dường như Lệ Hữu Tuấn không ngờ rằng Tô Kim Thư sẽ thể hiện sự lo lắng của cô cho Nhan Thế Khải một cách thẳng thản như vậy trước mặt anh. Anh cực kỳ không hài lòng, hừ lạnh một tiếng. “Em lo lắng anh sẽ ra tay với anh ta như vậy, khiến bây giờ, anh cảm thấy có chút phụ lòng mong đợi của em rồi” Biểu cảm trên khuôn mặt của Tô Kim Thư cứng đờ lại một cách rõ ràng “Rõ ràng là anh biết em không có ý đó mà” Đương nhiên là Lệ Hữu Tuấn biết rõ. Hai người họ đã ở bên nhau trong khoảng thời gian lâu như vậy mà. Nếu như đến bây giờ, anh vẫn không chắc chấn về tình cảm của Tô Kim Thư dành cho mình, thì xem ra cả đời này anh đã sống một cách vô dụng rồi Thế nhưng vẫn không biết tại sao. Chỉ cần liên quan một tí đến chuyện tình cảm, Lệ Hữu Tuấn không thể không để tâm và ghen tuông. Vì vậy, hôm nay, khi gặp Nhan Thế Khải, Tô Kim Thư đã chọn cách nắm chặt tay anh, đây có thể coi là một cách để lấy lòng anh. Thực ra, Lệ Hữu Tuấn cũng không định tìm Nhan Thế Khải để tính sổ. Sau đó, đột nhiên, hai người lại tiếp tục im lặng. Mãi cho đến khi xe đi đến biệt thự núi Ngự Cảnh, Lệ Hữu Tuấn mới đột nhiên mở miệng “Hai ngày nữa sẽ có buổi tiệc rượu, khi đó em hấy đi cùng anh đi” , rượu sao?” “Đúng vậy, dòng họ quý tộc Âu ở Mỹ muốn bàn bạc dự án hợp tác với tập đoàn Lệ Thiên, cần đưa cả vợ con theo.” Khi Lệ Hữu Tuấn nói điều này, anh nhìn Tô Kim Thư thật lâu với ánh mắt sâu thẩm. “Nhà họ Âu?” Đôi mắt của Tô Kim Thư sáng lên, như thể nghĩ ra điều gì đó “Không phải anh đang nói đến dòng họ người Hoa tiếng tăm lầy lừng ở Los Angeles đấy chứ?” Phản ứng của Lệ Hữu Tuấn với cô có vẻ hơi ngạc nhiên “Em biết sao?” Tô Kim Thư gật gật đầu. Chỉ có điều, khi cô nói, giọng của cô có vẻ hơi lờ mờ và lạc lõng “Lúc đầu, anh trai của anh có làm ăn kinh doanh một chút với nhà họ Âu. Công tước Gilsay cũng đã đến ở lại nhà anh một đêm. Khi đó, anh vẫn còn học trung học cơ sở nên cũng chỉ có một vài ấn tượng mờ nhạt thôi” “Vậy thì tốt rồi, đến lúc đó em có thể tìm xem có người em quen biết hay không” Trong lúc hai người đang nói chuyện, xe đã từ từ đi vào biệt thự. Khi xe vừa mới dừng lại trong ga ra, Tô Kim Thư đã đi ra mở cửa Chỉ có điều còn chưa kịp chạm vào tay gạt mở cửa xe, cô đã bất ngờ bị một lực kéo kỳ lạ nào đó, kéo cô lại phía sau ngửa mặt lên trời rồi ngả vào vòng tay của Lệ Hữu Tuấn. Tô Kim Thư bị giật mình, giận dữ nhìn anh chăm chãm. Lệ Hữu Tuấn ở trên nhìn xuống “Cả một ngày. hôm nay gọi anh là chú cảm thấy thế nào?” Đầu Tô Kim Thư căng như dây đàn Anh chàng này cả ngày nay không có biểu hiện gì m hóa ra là anh đang chờ đến lúc này để tính sổ với cô đây mà. Cô bĩu môi “Chú Lệ, chú đã nghe người ta nói thế này chưa? Ba tuổi là một khoảng cách thế hệ, chú hơn cháu sáu tuổi, vậy là có hẳn hai khoảng cách thế hệ. Gọi chú là chú thì có gì kỳ là sao?” Nói xong, Tô Kim Thư nhân cơ hội mở cửa xe. Cô trực tiếp nhảy xuống xe, chạy thật nhanh vào trong biệt thự. Lệ Hữu Tuấn cũng ra khỏi xe. Anh nhìn theo bóng lưng Tô Kim Thư đang vội vàng chạy trốn, khóe miệng nhếch lên một đường cong. Anh sải bước đi tới, theo sát sau lưng cô. Ngay khi Tô Kim Thư vừa mới bước vào cửa phòng ngủ chính, đã bị Lệ Hữu Tuấn bắt lại, đẩy sát vào tường. Một bầu không khí mê hoặc lan tỏa trong không gian giữa hai người đối diện, bốn mắt nhìn nhau. “Vì nửa tháng nay tôi không đụng vào người em, làm cho em nghỉ ngờ năng lực của tôi ở một khía cạnh nào đó, nên em mới gọi tôi là chú, có phải như vậy không?” Tô Kim Thư mỉm cười, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh “Không dám đâu.” “Không dám sao?” Lệ Hữu Tuấn đè cô xuống và nheo mắt “Tôi thấy em rất dám đây mà” Tô Kim Thư bị anh đè xuống như vậy, hai tay lại còn bị giam cầm, cô có chút lắng sốt sắng không giải thích được. Lệ Hữu Tuấn đe dọa trên đầu “Về sau em còn dám gọi tôi là chú nữa không?” Tô Kim Thư ngoan ngoãn trả lời “Không dám ạ Lệ Hữu Tuấn tiếp tục cắn vào tai cô “Vậy sau này, em phải gọi tôi là gì nhỉ?” Khuôn mặt xinh xắn của Tô Kim Thư đỏ bừng lên, trên trán xuất hiện lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ “Chồng… già.” Cô vừa mới nói hết câu, hai người lăn từ ngoài cửa vào ghế sô pha, rồi lại từ ghế sô pha lên giường. Đã nhẫn nhịn suốt nửa tháng, mặc dù Lệ Hữu Tuấn nóng lòng nhưng cũng rất nhẹ nhàng. Một đêm nhẹ nhàng tràn trề sự sung sướng, Mãi cho đến khi đường chân trời hiện lên, bầu không khí trong phòng mới đần dần lắng xuống… Khi Tô Kim Thư tỉnh dậy, cô thân mình như bị một chiếc xe thấy toàn ớn cán qua Phần lưng dưới thậm chí còn đau hơn và không thể đứng thẳng lên được. Cô buồn bực xoay người vào trong, cảm thấy vừa động đậy một chút thôi mà ở chỗ nào đó đã đau đớn vô cùng. “Tên khốn kiếp này… Cô nghiến răng nghiến lợi, xoay người chuẩn bị đứng dậy. Đột nhiên, cô nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn vẫn đang nằm bên cạnh mình. Tô Kim Thư liếc nhìn đồng hồ treo trên tường Đã mười một giờ rồi! Đến giờ này rồi mà Lệ Hữu Tuấn vẫn ngủ yên được như vậy sao? Thực sự không giống với thói quen thường ngày của anh. Chẳng lẽ do đêm hôm qua vất vả quá sao? Nghĩ đến đây, Tô Kim Thư lại không khỏi đỏ mặt. Vì đã ăn chay hơn nửa tháng cho nên đêm qua Lệ Hữu Tuấn không hề kiêng nể mà “ăn” cô sạch sẽ. Tung hoành đến hai ba giờ sáng thì mới dừng Tô Kim Thư nhìn vào hình bóng anh mờ ảo trong mắt, suy nghĩ định đứng dậy cũng bị xua tan Cô không muốn đánh thức anh, năm yên lặng bên cạnh anh Lệ Hữu Tuấn đang chìm trong giấc ngủ mơ màng, hình như cũng nhận ra điều gì đó. Giang đôi tay dài ra, anh ôm cô vào lòng. Ghé sát vào lòng anh, Tô Kim Thư nhanh chóng mơ mơ màng màng và lại chìm vào giấc ngủ. Sau hơn hai mươi phút, Lệ Hữu Tuấn ung dung tỉnh dậy. Anh cúi đầu xuống, liếc nhìn đồng hồ đeo tay thấy đã hơn mười một giờ, không khỏi cau mày chửi rủa “Chết tiệt” Vốn dĩ hôm nay, theo lịch, có một cuộc họp cấp cao của tập đoàn Lệ Thiên dự kiến diễn ra vào lúc chín giờ ba mươi phút sáng, Nhưng bây giờ đã mười một giờ rưỡi rồi, muộn tận hai tiếng! Trước đây cho dù anh có thức trắng đêm, chỉ cần năm nửa tiếng đồng hồ là khí chất lại dồi dào như bình thường. Anh cúi đầu, liếc nhìn Tô Kim Thư vẫn còn đang ngủ say. Lệ Hữu Tuấn cau mày thật chặt Có lẽ nào Tô Kim Thư thực sự nói đúng thật, anh đã trở thành một ông chú với thể chất kiệt quệ rồi hay sao? Lần đầu tiên, Lệ Hữu Tuấn thể hiện sự nghi ngờ sâu sắc về năng lực thể chất của mình Thế nhưng anh cũng không biết rõ nữa Ngay cả một thanh niên mười tám, mười chín tuổi, hoạt động vất vả như vậy trong một đêm cũng không có khả năng kham nổi Lệ Hữu Tuấn cẩn thận buông Tô Kim Thư ra, tắm rửa nhanh nhất có thể, rồi ra khỏi cửa. Vì đêm qua hai người đã hoạt động quá mạnh cho nên Tô Kim Thư đã ngủ say đến hơn một giờ chiều mới tỉnh dậy. Nếu Lâm Mộc không ở ngoài gõ cửa gọi cô thì có lẽ cô vẫn có thể ngủ tiếp được.

một thai song bảo