Nó luôn kéo tôi tới sự tột đỉnh đê mê của những cơn thủ dâm điên cuồng. Không ít hơn một lần tôi đã tìm đến các tay chơi thứ thiệt. Nghệ thuật làm tình của họ đã kéo tôi lên đến tuyệt đỉnh của những gì mà con người từ xưa đến nay vẫn gọi là khoái lạc. Vợ sếp thiếu thốn tình cảm, liên tục gạ gẫm tôi lên giường. Tôi chỉ là một anh tài xế quèn may mắn được nhận vào làm lái xe cho giám đốc Phúc. Công ty của ông Phúc quy mô nhỏ nhưng hoạt động rất ổn định, mang lại cho ông khoản lợi nhuận khá cao mỗi năm. Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng Chương 825: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (87) lại giơ tay nắm lấy cổ tay cô kéo vào phòng bệnh. Trong nháy mắt khi cửa phòng bệnh "ầm" một một tiếng đóng lại, Phong Lăng còn chưa chưa kịp phản ứng, đã bị người đàn ông Lôi cuốn, ám ảnh, và đầy tính nhân văn, cuốn sách này xứng đáng là cuốn tiểu thuyết được tác giả Higashino Keigo dành nhiều tâm huyết nhất trong sự nghiệp văn chương của mình chắc chắn sẽ khiến các bạn độc giả hài lòng. Khi còn nhỏ, cô được ba người cha võ Gã đàn ông 'ngựa quen đường cũ' tiếp tục đi buôn ma túy. Đang bán ma tuý cho khách thì bị Công an 'tóm sống'. triệt phá chuyên án. đường dây mua bán ma tuý. lôi kéo người thân tham gia. tạo sự khép kín. Tổng Biên tập Báo CAND: Phạm Quang Khải. Trưởng BBT An ninh Thủ đô 4ywyQeI. Y Nhàn đi nhận nhiệm vụ ở chỗ Ương Tuệ, hoàn thành xong trước khi tan làm, sau đó sửa soạn lại túi xách để ra đi qua cửa hàng tạp hóa, Y Nhàn còn cố ý mua một xuất ăn nhỏ mang về nhà họ Triển.“Bà chủ.”Y Nhàn cầm đồ ăn vặt đi vào vườn này bà Triển đang ngồi ở ghế ngoài vườn hoa, yên lặng đọc giờ đang là mùa rất hợp để hoa nở, các khóm hoa hồng đỏ trong vườn đều đang nở rộ, cánh hồng đỏ thắm kết hợp với khí chất xinh đẹp của bà Triển, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta khó mà dời được tầm mắt, lại càng đừng nói là đến đó và phá vỡ bức tranh Triển quay đầu lại, thấy Y Nhàn thì bà ta lập tức nở nụ cười dịu dàng.“Tiểu Niệm, cháu tan làm về rồi à?” Bà Triển vẫy tay với Y Nhàn “Nào, mau lại đây ngồi nói chuyện với cô một lúc.”Y Nhàn ngoan ngoãn đi đến, đặt đồ ăn vặt mình vừa mua lên bàn trà bên Triển nhìn liếc qua đồ ăn vặt mà Y Nhàn vừa mang đến rồi lại nhìn sang người cô. Bà ta đưa tay ra, vén tóc mái của Y Nhàn sang một bên.“Hôm nay cháu đi làm có mệt lắm không?” Bà Triển dịu dàng hỏi thăm Nhàn cười rồi lắc đầu “Không mệt đâu ạ, được làm những việc mình thích nên cháu thấy không mệt chút nào.”“Vậy là được rồi.”Bà Triển dịu dàng kéo tay Y Nhàn “Cháu có thể kể cho cô nghe xem hôm nay ở công ty đã xảy ra những chuyện gì không?”Y Nhàn gật đầu rồi kể cho bà Triển nghe mấy câu chuyện thú vị đã xảy ra ở bộ phận thiết kế, tất nhiên là cô cũng cố ý giấu đi chuyện mất Triển nghe cô kể chuyện, vừa uống trà vừa gật mắt Y Nhàn sáng lên, vừa kể chuyện cho bà Triển nghe, lại vừa thầm mong rằng khoảnh khắc này có thể kéo dài ra thêm chút nữa. Nếu như khoảnh khắc này có thể kéo dài cả đời này thì tốt biết mấy.“Y Nhàn, cháu cầm mới cầm gì về thế?”Bà Triển chỉ vào hộp đựng đồ ăn vặt đang tỏa ra mùi hương thơm phức bên cạnh rồi hỏi Y Nhàn.“À! Đây là mì mà cháu mua để mang về từ một tiệm mì đấy ạ. Chắc cô không biết đâu nhỉ, mì của tiệm mì nhà họ Tô này là ngon nhất! Hồi cháu đi học đại học…”“Rầm!”Hộp đồ ăn trên bàn trà lập tức bị hất bay xuống đất, khuôn mặt bà Triển trở nên cực kỳ nhăn nhó, mắt đỏ ngầu. Bà nhìn Y Nhàn“Ai bảo cô mua cái này về hả? Ai cho phép cô làm vậy? Tô Phương Dung! Tô Phương Dung!”Bà Triển chỉ vào Y Nhàn rồi điên cuồng gào lên. Cuối cùng bà còn lao thẳng về phía Y Nhàn, bóp cổ cô“Bà chủ…”Mắt Y Nhàn rơm rớm nước mắt, cô vừa nhìn bà Triển đang nổi điên lên với ánh mắt vừa uất ức, lại vừa đau có mà tưởng tượng được rằng bà Triển vừa nãy vẫn còn đang ngồi ưu nhã, yên tĩnh như một bức tranh, bây giờ lại nổi điên lên thế này đâu?Khuôn mặt Y Nhàn dần dần đỏ lên, phổi không thể hô hấp được khiến cô cảm thấy rất khó chịu, cảm giác như chúng sắp nổ tung đến nơi Triển nhìn vẻ mặt đau khổ đang đỏ bừng lên vì không thể thở nổi của Y Nhàn thì lại bật cười điên cuồng “Tô Phương Dung! Tô Phương Dung! Cô đã cản tôi không cho tôi cưới anh ấy! Tôi muốn bóp chết cô, bóp chết cô! Đồ đàn bà độc ác này! Đồ độc ác!”“Rầm!”Đúng lúc Y Nhàn sắp ngất đi thì bà Triển thả lỏng tay ra, cả hai người cứ thế ngã nhào xuống Nhàn thấy bà Triển đã ngất xỉu, nằm trước mặt mình, Y Nhàn vội vàng bò đến, ôm bà ấy vào lòng.“Bà Triển? Bà Triển? Cô mau tỉnh lại đi ạ!”Y Nhàn lắc lắc bà Triển.“Y Nhàn, bà Triển chỉ tạm thời ngất đi thôi, cô cứ đưa cô ấy về phòng đi. Nhỡ chẳng may bà ấy tỉnh lại rồi nổi điên tiếp thì sao?” Cô điều dưỡng chăm sóc vào ban ngày là người mới đi làm, cô nuốt nước bọt rồi đề nãy cô ấy thấy Y Nhàn về rồi nên mới vào phòng nghỉ ngơi một lúc. Đợi đến lúc nghe thấy tiếng động rồi đi ra thì lại thấy bà Triển đang bóp cổ Y Nhàn, cảnh tượng ấy cực kỳ nguy hiểm!Cô ấy cũng không nghĩ nhiều, cứ bất chấp hết tất cả để đánh ngất bà Triển trước đã.“Điện thoại di động của tôi đâu rồi?”Y Nhàn không để ý đến lời khuyên bảo của người điều dưỡng mà chỉ cúi đầu xuống, bối rối tìm đồ. Sau khi tìm được điện thoại, Y Nhàn run rẩy tìm số điện thoại của Triển Doanh Việt trong danh bạ rồi gọi.“Tút tút tút...”“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời chưa nghe điện thoại được…”“Tút tút tút…”“Xin lỗi, số…”Y Nhàn cầm điện thoại, vội đến mức suýt thì bật lúc này, điện thoại của cô lại đổ Nhàn không nhìn xem ai là người gọi mà đã nghe máy luôn “Triển Doanh Việt, bà Triển ngất mất rồi! Cậu có thể…”“Bà Triển có chuyện gì à?”“Sếp?”Y Nhàn nghe thấy giọng nói trong điện thoại thì quay sang nhìn màn hình, đúng là số của Tần Mộ Dương lúc này cô không thể nghĩ thêm được gì nữa.“Sếp, anh có thể giúp tôi đưa bà Triển đến bệnh viện không? Tôi sợ bà ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó mất!” Ý Nhàn vừa khóc nức nở vừa Mộ Dương nhíu mày lại, lập tức đến cạnh xe, mở cửa ra, ngồi vào ghế lái“Ở yên đó chờ tôi, tôi đến đó ngay đây.”“Cảm ơn.”Y Nhàn nói cảm ơn với giọng khàn khi cúp điện thoại, Y Nhàn ôm lấy bà Triển, vẻ mặt cô rất bối rối, nước mắt thì vẫn rơi như Mộ Dương lái xe, nhanh chóng đi về phía nhà họ điện thoại của anh vang lên.“Alo.” Tần Mộ Dương ấn nút nghe điện nói lo lắng của Lâm Duệ Thắng vang lên ở đâu dây bên kia “Sếp, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, anh đang ở đâu thế? Buổi tiệc hôm nay…”“Tôi có việc gấp, chuyện buổi tiệc cậu tự ứng phó đi.”Tần Mộ Dương vứt lại một câu như vậy rồi cứ thế cúp điện Duệ Thắng cầm điện thoại, đứng ở cửa ra vào của nơi tổ chức buổi tiệc, thoáng chốc chỉ cảm thấy khóc không ra nước ta vớ phải người sếp vô lương tâm đến mức nào vậy!Quãng đường dài nửa tiếng đồng hồ nhưng Tần Mộ Dương chỉ đi mất mười lăm Nhàn nhìng thấy chiếc xe đỗ ở cổng nhà họ Triển, vui đến mức phát khóc “Sếp, ở đây này!”Nghe thấy giọng nói của Y Nhàn, Tần Mộ Dương nhanh chóng đi đến trước mặt cô, bế bà Triển từ dưới đất lên, đặt bà vào trong Nhàn cũng lên xe theo. “Bệnh viện nào đây?”“Bệnh viện tư nhân thành phố B.” Y Nhàn vội vàng đọc tên bệnh Mộ Dương nhìn tình hình ở ghế sau qua gương chiếu hậu, sau đó nhấn mạnh chân ga, cả xe cứ vậy lao ra ngoài như một mũi Triển được đưa vào phòng cấp cứu. Còn Y Nhàn và Tần Mộ Dương thì đứng chờ ở ngoài hàng này cô mới có tâm trạng để nhìn bộ trang phục mà Tần Mộ Dương đang mặc trên đang mặc một bộ vest nhìn rất trang trọng, có vẻ còn chính thống hơn những lúc anh ở công ty một chút.“Sếp.”Tần Mộ Dương nhìn về phía Y Nhàn.“Có“Có phải là tôi đã làm lỡ việc gì đó của anh rồi không?” Y Nhàn cẩn thận hỏi nay, trước lúc tan làm Lâm Duệ Thắng đã thông báo với bên bộ phận thiết kế rằng anh đã tan làm từ sớm, nếu bên bộ phận thiết kế có văn bản hay tài liệu gì cần phê duyệt thì cứ gửi vào hòm thư cho anh, đợi đến tối rồi sẽ thống nhất giải quyết Duệ Thắng là trợ lý cá nhân của Tần Mộ Dương, chắc hẳn là anh ấy cũng đang làm việc giúp anh chứ nhỉ?Tần Mộ Dương bình tĩnh trả lời “Không phải.”“Nhưng mà trang phục của anh hôm nay…” Y Nhàn nói được nửa câu thì dừng Mộ Dương đã nói là không phải rồi, nếu cô cứ cố hỏi tiếp cho bằng được đầu đuôi câu chuyện thì có vẻ không lễ phép cho lắm.“Cổ của em bị sao vậy?”Đúng lúc này, Tần Mộ Dương đến gần Y Nhàn, nhìn xuống phần cổ trắng ngần của Nhàn lùi về phía sau theo bản năng, cúi đầu xuống không nói lời nào.“Bà ta làm à?” Tần Mộ Dương nhíu mày lại, anh cũng tự đoán ra được sự thật.“Bà ấy không cố ý làm thế đâu.” Y Nhàn nhỏ giọng đáp.“Dù có bị thương thì em cũng tình nguyện ở lại bên bà ấy vì cái gọi là tình thân. Em bướng bỉnh thật đấy.” Tần Mộ Dương không hề khách sáo gì mà phê bình Y Nhàn đỏ bừng lên, cô nghẹn ngào “Đối với tôi, bà ấy là người thân duy nhất trên đời! Dù bà ấy đối xử với tôi tệ đến mấy thì tôi cũng sẽ không rời đi đâu!”Tần Mộ Dương nhìn liếc Y Nhàn rồi nắm lấy cổ tay cô, kéo về phía trước.“Sếp, anh định dẫn tôi đi đâu vậy?”“Ngậm miệng lại!”Y Nhàn lập tức ngậm miệng lại, sau đó cô bị Tần Mộ Dương kéo đến một phòng bệnh không có người. Anh tìm thuốc, bông băng rồi đến gần cổ của Y Nhàn.“Để tôi tự làm cũng được.” Y Nhàn vội vàng Mộ Dương không nói gì, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm vào cô, tỏ rõ rằng anh không cho phép cô từ Nhàn không nói gì Mộ Dương tiếp tục bôi thuốc cho khi bôi thuốc lên cổ, Y Nhàn lại đi theo Tần Mộ Dương đến phía ngoài cửa phòng cấp cứu. Cô lấy khăn giấy, lau ghế ngồi công cộng.“Sếp, ngồi xuống đợi đi! Chúng ta sẽ phải đợi lâu đấy.” Y Nhàn Mộ Dương ngồi xuống chỗ bên cạnh Y quay đầu lại nhìn Y Nhàn “Bà ấy khiến em bị thương thế này lần thứ mấy rồi?”“Bình thường bà ấy đối xử với em tốt lắm.” Y Nhàn mỉm cười, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc “Lúc không phát bệnh thì bà ấy ưu nhã như người đẹp trong tranh ấy!”Thấy Y Nhàn lảng tránh câu hỏi của mình, Tần Mộ Dương cũng không giận cô. Vô tình anh lại nhìn thấy thuốc trên cổ Y Nhàn bị chảy xuống.“Đừng động đậy.”Y Nhàn rất ngoan ngoãn, ngồi yên Mộ Dương cầm khăn tay, lau đi chỗ thuốc nước bị chảy xuống.“Có con bọ gì à?” Y Nhàn sờ phần da vừa bị khăn tay lau qua, vừa nãy cô cảm thấy hơi buồn buồn.“Nước thuốc bị chảy xuống.” Tần Mộ Dương mở khăn tay ra cho Y Nhàn Nhàn thấy vậy, vội vàng lấy khăn khỏi tay Tần Mộ Dương “Bị bẩn rồi, để tôi giặt sạch rồi trả lại co anh.”Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn, không từ lúc này, Y Nhàn lại chú ý đến Triển Doan Tân đang đứng gần đó. Anh ta đang bình tĩnh nhìn về phía các cô, cả người tỏ rõ thái độ thù địch với Tần Mộ cuối cùng thì anh ta vẫn đi đến.“Tổng giám đốc Tần.” Triển Doanh Việt chào Mộ Dương chỉ gật đầu đáp lại, coi như đã trả lời.“Triển Doanh Việt.”Y Nhàn lập tức đứng lên, áy náy nhìn anh ta “Tôi xin lỗi, tôi đã không chăm sóc chu đáo cho bà chủ.”“Em không cần phải xin lỗi với tôi đâu.” Triển Doanh Việt vỗ vai Y Nhàn, cười nói “Tôi không trách em, mẹ tôi cũng không, dù sao thì bà ấy cũng coi em như con dâu trong nhà rồi.”Y Nhàn ngạc nhiên nhìn Triển Doanh Việt, sau đó lại thấy Triển Doanh Việt đi đến trước mặt Tần Mộ Nhàn sợ anh ta sẽ làm ra chuyện gì đó ngoài tầm kiểm soát, vội vàng đi đến giữ chặt anh ta lại “Triển Doanh Việt, vừa nãy y tá nói với tôi là bà chủ còn một số thủ tục cần làm, cậu đi làm với tư cách là người bệnh nhân đi nhé?”Triển Doanh Việt không để ý đến những lời Y Nhàn vừa nói, anh ta nhìn về phía Tần Mộ Dương “Tổng giám đốc Tần, cảm ơn anh vì hôm nay đã giúp đỡ Y Nhàn. Nhưng tôi mong là anh có thể giữ khoảng cách với cô ấy một chút. Dù sao thì mẹ tôi cũng thật lòng coi Y Nhàn là con dâu trong nhà rồi.”Tần Mộ Dương ngồi trên ghế, nghe Triển Doanh Việt nói vậy thì lại mỉm nhìn về phía Y Nhàn, hỏi “Em không giải thích với cậu ta à?”Y Nhàn lắc đầu “Vẫn chưa.”“Tổng giám đốc Tần.”Triển Doanh Việt còn định nói gì đó, nhưng Tần Mộ Dương lại đứng thẳng lên, nhìn anh ta với ánh mắt rất thâm sâu, còn chỉ tay vào ngực anh ta“Chuyện của Tần Mộ Dương tôi không đến lượt cậu quan tâm!”Hung hăng, ngang kiêu ngạo!Triển Doanh Việt mím môi, nhìn chằm chằm vào Tần Mộ Dương, có vẻ như đang muốn nói gì Y Nhàn lại nhíu mày, cảnh cáo anh ta “Triển Doanh Việt, cậu làm vậy là đủ rồi đấy!”“Em bảo vệ anh ta đến vậy cơ à?”Triển Doanh Việt nổi giận, thở hồng hộc, ánh mắt đỏ ngầu. Anh ta chỉ vào Y Nhàn rồi Nhàn cảm thấy rất khó chịu “Đây không phải là vấn đề của việc bảo vệ hay không bảo vệ…”Triển Doanh Việt lại không muốn nghe những lời tiếp theo của Y Nhàn, cứ vậy quay người rời đến khi Triển Doanh Việt đi rồi thì Y Nhàn mới áy náy nhìn về phía Tần Mộ Dương “Sếp, tính tình Triển Doanh Việt là vậy đấy, anh đừng để ý.” “Tại sao em không giải thích với cậu ta rằng em chính là chị gái cậu ta?”Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn rồi nói “Cứ tiếp tục thế này, không ổn lắm đâu.”“Tôi giải thích nhưng liệu cậu ấy có tin không?” Y Nhàn bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Cậu ta sẽ tưởng rằng tôi lấy bừa một cái cớ để từ chối cậu ta, rồi khi đó kiểu gì cũng sẽ làm ầm ỹ lên cho mà xem. Tôi vẫn còn muốn ở bên cạnh bà chủ.” Y Nhàn nói với Tần Mộ Mộ Dương nghe xong thì không nói gì, chỉ yên lặng ngồi cạnh người không nói năng gì, chỉ yên lặng ngồi ở trước cửa phòng cấp cứu một lúc lâu, mãi về sau bà Triển mới được bác sĩ và y tá đẩy từ phòng cấp cứu ra.“Bác sĩ, bà ấy sao rồi?”Y Nhàn vội vàng đến cạnh giường, nhìn về phía bác sĩ đáp “Tình hình của bà Triển vẫn không có tiến triển gì quá lớn, chỉ cần chú ý không kích thích bà ấy thì sẽ không sao, chúng tôi đã tiêm thuốc ổn định và bôi thuốc ở phần gáy cho bà ấy rồi. Những phần khác chúng tôi cũng đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì cả, sức khỏe của bà ấy rất tốt.”Sau khi nghe xong những lời này của bác sĩ, Y Nhàn thở phào một hơi rồi lại nói với bác sĩ“Vâng, cháu hiểu rồi.”Bác sĩ gật đầu rồi rời tá giúp Y Nhàn đẩy bà Triển vào phòng Triển vừa được đẩy vào phòng bệnh xong thì Triển Doanh Việt cũng quay lại, trên tay còn cầm một số giấy tờ của bệnh viện. Vừa nãy anh ta đã nghe theo lời Y Nhàn, đi làm vài thủ tục cho bà Doanh Việt đi vào phòng bệnh, không nhìn Y Nhàn mà cứ vậy đi thẳng đên bên giường bệnh của bà Triển, yên lặng ngồi nhìn bà Nhàn nhìn đồng hồ trên điện thoại.“Triển Doanh Việt, giờ cũng muộn rồi, tôi tiễn tổng giám đốc Tần về rồi tiện thể về nhà lấy ít quần áo cho bà chủ thay.” Y Nhàn nhìn Triển Doanh Việt rồi Doanh Việt không đáp lời cô, vẫn tiếp tục ngồi nhìn bà Nhàn đến bên Tần Mộ Dương, nói nhỏ “Đi thôi!”Tần Mộ Dương nhìn về phía Triển Doanh Việt đang ngồi bên cạnh giường của bà Triển, gật đầu một đó hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng Nhàn và Tần Mộ Dương đi dọc theo hành lang, cô sờ sờ chiếc bụng đói của mình, rồi nhìn sang Tần Mộ Dương“Sếp ăn cơm chưa?”“Cô muốn mời tôi đi ăn à?” Tần Mộ Dương nhướn mày hỏi Nhàn vội vàng xua tay “Không phải! Lát nữa tôi còn phải về nhà họ Triển lấy quần áo cho bà ấy thay nữa, không có nhiều thời gian đến thế đâu. Nhưng tôi có thể thanh toán rồi đi trước!” Y Nhàn nhìn Tần Mộ Dương với ánh mắt rất chân Mộ Dương nghe xong thì khẽ cười “Hay là ghi sổ nợ trước đi.”Y Nhàn sững người “Hả?”“Ăn cơm một mình có gì hay chứ?” Tần Mộ Dương nhướn mày hỏi Y Nhàn lắc đầu, sau đó lại cúi thấp đầu xuống “Vậy sau gọi cả anh Duệ Thắng đến nữa, ba chúng ta ăn cùng nhau, tôi mời khách!”Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn với ánh mắt rất thâm thúy, không trả lời Nhàn thấy Tần Mộ Dương không nói gì thì coi như anh đã đồng ý, vì vậy cô vui vẻ đi theo anh đến bãi đỗ xe, Tần Mộ Dương nói với Y Nhàn “Để tôi tiễn em về nhà họ Triển.”“Hả?”Y Nhàn vội vàng xua tay “Không cần đâu sếp, bây giờ cũng đã muộn rồi, hôm nay còn…”“Lên xe.”Tần Mộ Dương cắt ngang lời Y Nhàn, nói với vẻ bắt ép. Y Nhàn nhìn Tần Mộ Dương rồi xị mặt lên khi thắt xong dây an toàn, Tần Mộ Dương nhìn liếc cô rồi nổ máy. Xe đi trên đường rất ổn định, trên đường đi còn dừng lại ở một quán Nhàn vội vàng nhìn về phía Tần Mộ Dương “Sếp!”Lát nữa cô còn phải về bệnh viện, thật sự không có thời gian để ăn cơm với Tần Mộ Dương. Với cả, ví tiền của cô đâu có dày đến thế chứ!“Đợi ở đây.”Tần Mộ Dương vứt lại một câu như vậy rồi nhanh chóng xuống xe, đi vào cửa hàng. Một lúc sau anh cầm đồ ăn đã được đóng gói sẵn ra. Lúc đi ngang qua ghế phụ lái, anh đưa cho Y Nhàn qua cửa sổ xe,“Cái này…”“Em đói bụng còn gì?” Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn “Cho phép cô ăn trên xe đấy.”Y Nhàn cầm túi đồ ăn, cảm nhận được độ ấm của món ăn bên trong, cảm thấy lòng mình ngọt như rót mật vậy.“Sếp ăn không?”Y Nhàn lấy một chiếc bánh bao hấp từ trong túi rồi chìa ra trước mặt Tần Mộ Mộ Dương nhìn Y Nhàn rồi há miệng.“Mùi vị cũng không tệ.” Anh nhìn thẳng vào Y Nhàn rồi chẳng rõ là câu này của anh đang khen vị của bánh bao hấp, hay còn có ý gì khác nữa…Suy nghĩ trong đầu Y Nhàn đã rối tung hết lên, cô lơ đễnh cho nửa chiếc bánh bao còn lại vào miệng mình. Đợi đến khi cô nhận ra việc này thì đã thấy Tần Mộ Dương đang cười mìn xe có lỗ chó nào không? Cô muốn chui vào đó quá!Sau đó cũng không còn chuyện gì khác nữa, hai người cứ thế cùng nhau ăn hết gói đồ khi Y Nhàn xuống xe, Tần Mộ Dương gọi cô lại“Y Nhàn.”“Sếp?” Y Nhàn lập tức dừng động tác xuống xe, khó hiểu nhìn Tần Mộ Dương “Anh còn có chuyện gì nữa à?”Cô ngơ ngác đứng dưới ánh đèn của nhà họ Triển, nhìn vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu, giống một con chuột nhỏ đang ăn vụng kho thóc Mộ Dương đưa tay ra, lau đi vụn bánh bao bên môi Y Nhàn.“Lần sau nếu còn có chuyện thế này nữa thì cứ gọi thẳng cho tôi.” Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn rồi Nhàn nghe vậy chỉ gật đầu, sau đó cô cũng không rõ là mình đã xuống khỏi xe của Tần Mộ Dương kiểu gì. Mãi đến khi gió đêm thổi qua người thì cô mới hoàn hồn lại, vội vàng chạy vào nhà họ Triển, lấy quần áo mới cho bà dẹp xong, Y Nhàn quay lại bệnh Doanh Việt đang lau mặt cho bà Triển.“Để tôi làm cho.”Y Nhàn vội vàng để đồ đạc trên tay sang một bên, cầm lấy chiếc khăn mặt trên tay Triển Doanh Việt, lau mặt cho bà Triển thay cho cậu ta. Triển Doanh Việt đứng sang bên cạnh, nhìn động tác của khi lau mặt cho bà Triển xong, Y Nhàn nhìn về phía Triển Doanh Việt “Triển Doanh Việt, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”Triển Doanh Việt lạnh lùng nhìn Y Nhàn cũng chẳng quan tâm là cậu ta có chịu trả lời hay không, cứ vậy nói thẳng câu hỏi của mình ra.“Xế chiều hôm nay tôi mua một bát mì từ tiệm mì của nhà họ Tô mang về, bà chủ vừa nghe xong thì cảm xúc lập tức thay đổi, tại sao vậy?”Triển Doanh Việt nhìn Y Nhàn rồi bình tĩnh nói “Vợ của người kia họ Tô, nấu mì cũng rất ngon.”Y Nhàn ngạc nhiên, không biết nên nói gì cho phải. Cô không ngờ rằng đây sẽ là nguyên nhân. Cô bất lực thở dài dẹp máy laptop qua một bên. Dù gì cũng thân thiết với Lôi Vũ từ nhỏ, gia đình cô và cậu ta cũng là bạn bè thân thiết với nhau nên việc hiểu rõ cậu ấy cô biết hơn cả. Cho nên không giúp không được Diệp Tử Ái ngậm ngùi gật đầu "Đây là lần cuối tớ giúp cậu nhé. Sau này đừng có gọi điện năn nỉ tớ mấy chuyện điên rồ này nữa. Mau nhắn thời gian địa chỉ" "yeah..." Lôi Vũ mừng đến phát điên gầm gú trong điện thoại đến chói tai7h tối bữa tiệc bắt đầu. Diệp Tử Ái vẫn còn loay hoay không biết nên mặc cái gì vì trước giờ cô chỉ có đi học chưa bao giờ cô đến những nơi sa hoa như vậy. Chọn lựa cả buổi, nhìn đống quần áo trong tủ Diệp Tử Ái vò đầu bứt tai liền gọi điện cho Nhã Tịnh cô bạn thân của mình. Sau một bài giảng qua điện thoại cô quyết định ra ngoài mua một bộ váy vì nghe nói bữa tiệc này toàn những người có chức có quyền lại còn giàu có vô độ mà mặc đồ quá đơn giản chắc chắn sẽ bị đuổi ra. Cô như phát điên đã không được lợi gì còn tốn một khoảng tiền cho bộ váy Diệp Tử Ái nghĩ thầm sau vụ này phải bắt tên Lôi Vũ kia đền bù gấp đôi mới đượcChật vật hơn 1 tiếng cuối cùng cô cũng sửa soạn xong. Diệp Tử Ái đã lựa cho mình một bộ váy dài đến đầu gối màu trắng với phần cổ kiểu trễ đầu vai trông rất nhẹ nhàng thanh lịch. Thêm chút make up tông tự nhiên càng làm cho Diệp Tử Ái thêm thuần khiết giống hệt như một nàng công chúa bước ra từ cổ tích vậy. Trang 2 của 2 trang 1 2 Chap 9 Nguy Hiểm Tính Mạng ​ Chapter 10 Nguy Hiểm Đến Gần ​ Chapter 11 Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân Chapter 12 Say Rượu.. Anh Không Dám Sao? ​ Chapter 13 Đạt Được Mong Ước ​ Chapter 14 Đợi Phạt ​ Chapter 15 Vì Bà Ngoại Last edited by a moderator 15 Tháng hai 2019 Chapter 16 Kịp Thời Đuổi Đến! ​ Chap 17 ​ Trang 2 của 2 trang 1 2 Trang Chủ Diễn Đàn Thư Viện Tiện Ích Tiện Ích Up Ảnh Miễn Phí Photoshop Online Soát Lỗi Chính Tả Kiếm Tiền Online List Truyện Hay ❤️ VNO News Thành Viên Menu Tên truyện Cưng Vợ Điên Cuồng Tác giả Diệp Sáp CP Tiêu Phong Khiển x Tô Tần ~~~~~~~~~~ Văn Án Năm đó, khi Tô Tần 23 tuổi, cô đã xuống nông thôn để trải nghiệm dân tình nơi đây, và ở chính nơi này cô đã tài trợ cho một cô bé có cùng ngày sinh với mình và cô bé ấy nhỏ hơn cô 10 tuổi. . Cô bé trông gầy yếu xanh xao đến đáng thương, một thân một mình cùng với đứa em gái chống đỡ một ngôi nhà rách nát cũ kỹ. 5 năm sau... Cô bé năm xưa, nay đã trở thành một thiếu nữ 18 tuổi, nàng đã không phụ sự kỳ vọng của cô mà thi đậu vào một trường đại học danh tiếng. Tô Tần lái xe đi đón cô bé có dáng vẻ yếu đuối và bất lực trong trí nhớ của mình. Nhưng Tô Tần lại không ngờ rằng...Chỉ trong khoảng thời gian 5 năm mà một đứa trẻ mặt mày xanh xao vì suy dinh dưỡng năm nào đã dựa vào ý chí phấn đấu mạnh mẽ của bản thân để trưởng thành, chẳng những trưởng thành mà nàng còn sở hữu một vẻ đẹp mĩ miều của thiếu nữ 18 tuổi khiến cho ai nhìn thấy cũng cảm thấy kinh ngạc và yêu thích. Nàng được Tô Tần thương yêu chiều chuộng cùng che chở...nhưng cuối cùng thì chính Tô Tần lại rơi là lưới tình của nàng...cả một đời sa vào vực sâu của ái tình... Thể loại Ngôn tình, Ngọt sủng, Ngược luyến, Nữ cường, Hắc bang, Truy thê, Hào môn, Tiền hôn hậu ái... Cưng chiều cô vợ nhỏ nham hiểm là một bộ truyện ngôn tình xoay quanh hai nhân vật chàng tổng tài Nam Cung Tuyệt và đại tiểu thư Phong Thiển Tịch. Một đêm trên du thuyền Phong Thiển Tịch bị Nam Cung Tuyệt vào nhầm phòng và đã lấy đi đêm đầu tiên của cô. Sau đó, cô đánh rơi sợi dây chuyền lại trên du thuyền và Nam Cung Tuyệt sau này đã coi là một báu vật. Cũng chính sợi dây chuyền vô tri này nhưng lại chính “nhân chứng”, là nút thắt gỡ đi những khúc mắc giữa nam chính và nữ chính trong bộ truyện này. Chính vì trong đêm tối đen như vậy, cả hai người đều không nhớ được mặt nhau nên những bi kịch và hoàn cảnh trớ trêu liên tiếp dồn đến cuộc đời vị tiểu thư này. Phong Thiển Tịch sau đêm đó bị mẹ kế gả bán vào nhà Nam Cung nhưng không một lễ cưới, không một nghi thức nào cả. Cha cô không có mặt ở nhà trong cuộc ép hôn này, đây cũng là một sự việc để lại trong lòng Phong Thiển Tịch nhiều suy nghĩ và dằn vặt. Đằng sau kế hoạch gả cưới là cả một âm mưu ghê gớm mà Phong Thiển Tịch không hề hay biết gì cả, đó là những âm mưu có liên quan đến mẹ ruột của cô, đến những ân oán của đời trước với nhà Nam Cung. Vào nhà Nam Cung, cô bị Nam Cung Tuyệt dày vò, tra tấn, hành hạ vô số lần vì cô không còn trinh trắng nữa. Cô không thể và cũng không biết giải thích như thế nào cho sự trinh trắng của mình. Một số chuyện trong vô vàn cuộc tra tấn đó là Cô bị ép phục vụ cho tên vệ sĩ trong Nam Cung, cô bị nhốt vào một cái lồng để mang đi bán đấu giá cho “tình một đêm”, anh ngoại tình với bạn thân của cô ngay trước mặt cô, anh ra lệnh cho người hầu suýt móc mắt cô,… Và xuyên suốt bộ truyện là vô số lần Phong Thiển Tịch bị cưỡng hiếp một cách thô bạo chính bởi người chồng Nam Cung Tuyệt của mình. Cô ngàn lần muốn bỏ trốn khỏi nơi đây nhưng chưa một lần làm được, mỗi ngày trôi qua trong Nam Cung như cả ngàn thế kỷ đau khổ đối với cô. Nghe đến đây, có lẽ bạn sẽ vô cùng căm phẫn cho những hành động vô nhân tính mà gã tổng tài này đã làm với cô. Một phân khúc rất gây cấn không thể không nhắc đến trong bộ truyện này chính là nhân vật Vương Kha Nhi, người mà Phong Thiển Tịch xem như chị em đã khiến cô thất vọng và đau khổ như thế nào. Quá ganh ghét vì xuất thân đại tiểu thư, vì người chồng tổng tài của Phong Thiển Tịch mà Vương Kha Nhi năm lần bảy lượt bày trò đê hèn nhằm cướp chồng của bạn. Vương Kha Nhi tìm cách để được vào Nam Cung, lật mặt “nhanh như chớp” trước những trò hèn bẩn mà mình tạo ra. Khi không thể tiếp tục giả ngu ngơ nữa, Kha Nhi lộ rõ bản chất là một con người nham hiểm nhiều lần đẩy bạn vào chỗ chết. Cô bày trò để Phong Thiển Tịch gặp lại người yêu cũ khiến Nam Cung Tuyệt nổi trận lôi đình, âm mưu dụ dỗ Phong Thiển Tịch đến quán bar để khiến Nam Cung Tuyệt ngày càng nghi ngờ về sự đứng của cô,… và đỉnh điểm là bối cảnh Vương Kha Nhi đùn đẩy để Phong Thiển Tịch rơi vào chỗ chết dưới can xăng một đối thủ trong làm ăn Nam Cung Tuyệt. Liệu cô gái này sẽ phải trả giá ra sao khi sự thật được phơi bày, liệu Phong Thiển Tịch sẽ ứng xử ra sao với một người từng “như người thân” luôn kề cận mình? Thêm vào đó, sự xuất hiện của nhân vật Viêm Nặc Thiên – người tình cũ của Phong Thiển Tịch liệu có khiến cho cô gặp thêm rắc rối nào nữa với người chồng “ngang ngược” của mình hay không? Những ân oán trước kia giữa mẹ ruột, mẹ kế của Phong Thiển Tịch với nhà Nam Cung thật sự là gì mà có thể khiến cho một đại tiểu thư xinh đẹp phải chịu nhiều cùng cực và tổn thương như vậy? Bộ truyện là sự kết hợp giữa ngược và sủng, những đoạn ngược được kể rất thực tế lấy chắc chắn sẽ lấy đi “cả lít nước mắt” của độc giả. Thậm chí tôi đã không thể ngừng căm phẫn với những việc làm mà Nam Cung Tuyệt đã gây ra với một cô gái, cho dù cô gái đó có quá đáng đến thế nào. Thế nhưng nếu đọc xuyên suốt cả bộ truyện, sẽ không có ít lần những tính cách hiền – ác của Nam Cung Tuyệt được bộc lộc khiến chúng ta không khỏi băn khoăn. Liệu nhân vật tổng tài này có thật sự đáng trách đến vậy hay không? Xuyên suốt câu chuyện, tôi luôn mong chờ đến sự xuất hiện của “sợi dây chuyền định mệnh” nhưng tác giả lại khéo léo dẫn dắt từ hết “cái mừng hụt này đến cái mừng hụt khác”. Chắc chắn độc giả cũng sẽ “nổi điên” lên vì mong muốn đến ngày Phong Thiển Tịch được minh oan, gỡ bỏ hết những rắc rối và bi kịch có thể sẽ xảy đến với cuộc đời mình. Đến bao giờ thì “sợi dây chuyền” mới có cơ hội minh oan cho nàng tiểu thư đáng thương này? Rồi đến khi nhận ra cô chính là cô gái mà anh đã cưỡng hiếp trên du thuyền, không biết lúc ấy anh sẽ lấy gì để bù đắp và bù đắp như thế nào mới đủ những oan nhục anh đã gây ra cho cô? Có lẽ không có gì bù đắp nổi những vết thương lòng, những ký ức kinh hoàng mà một cô gái 18 tuổi đã phải nhận lấy- theo tôi là vậy. Cưng chiều cô vợ nhỏ nham hiểm lại hấp dẫn độc giả ở một điểm nữa là các nhân vật trong truyện không được phô diễn một cách thái quá. Nữ chính, đại tiểu thư Phong Thiển Tịch là một cô gái cực kỳ thông minh, thể hiện một hình mẫu nữ cường “ăn miếng trả miếng” khiến độc giả hả hê. Chuyển biến tâm lý của từng nhân vật lại được tác giả miêu tả một cách sắc sảo, cả hình ảnh nam phụ hay nam chính đều được tác giả khắc họa vô cùng đặc sắc. Tóm lại, sức hấp dẫn của bộ truyện ngôn tình này là không thể cưỡng lại được. Giữa lúc thị trường ngôn tình đang bão hòa như thế này mà lại xuất hiện Cưng chiều cô vợ nham hiểm của tác giả Vân Cẩm Nhân thì không có lý do gì khiến bạn không tìm đọc ngay bản full cả.

cô vợ nhỏ điên cuồng lôi kéo